Tiêu ma ma rón rén lui ra ngoài.
Lang Hoa ngồi ở trên ghế gấm nhìn Bùi Khởi Đường.
Nàng nói có cảm giác quen thuộc, cũng không phải là bởi vì nàng và Bùi Khởi Đường tiếp xúc với nhau lâu, cho nên mới cảm thấy quen thuộc, mà là như có đoạn trí nhớ bị chôn giấu rất sâu, thỉnh thoảng bị lật ra, lộ ra màu sắc sáng rõ bên trong.
Hắn nằm ở nơi đó, mặt mày giãn ra, lộ ra sự trẻ trung mà thiếu niên nên có, thời gian dường như ngừng lại trong chốc lát.
Cảnh tượng mơ mơ hồ hồ trong trí nhớ của nàng, cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Hình như cũng là lúc còn trẻ, hắn tựa vào thân cây hạnh, gió thổi cánh hoa màu hồng rơi đầy vai hắn, hắn ngẩng mặt lên, cặp mắt lóng lánh như sao, cười nhìn nàng: “Muốn xem con chim non kia không? Ta lấy xuống cho muội nhé?”
Trêu chọc chim non dưới tàng cây hạnh.
Kiếp trước nàng luôn cho rằng đó là hồi ức giữa nàng và Lục Anh, mỗi lần nhắc tới trước mặt Lục Anh, Lục Anh đều sẽ nói, đó là giấc mộng của nàng.
Nếu như tất cả đều không phải là mộng thì sao.
Lang Hoa muốn đưa tay ra sờ khuôn mặt hắn, xem xem sự thật và trong mơ có trùng hợp với nhau không, tất cả không phải là nàng suy đoán vô căn cứ, mà là chuyện thực sự tồn tại.
Ánh mắt hắn từ từ mở ra, mơ hồ rồi sau đó lập tức trấn tĩnh lại. Đôi mắt này cho dù là bao nhiêu năm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432913/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.