Từ Tùng Nguyên đi tới phân phó Quản sự trong viện: "Không ai được phép đưa cơm cho hắn. "
Từ Chính Nguyên đang muốn thấp giọng nói chuyện với Từ Sĩ Nguyên. Tiếng của Từ Tùng Nguyên lại truyền tới: "Lão nhị, đi ra, ta có lời cần nói với đệ."
"Ngày hôm nay huynh ấy thực sự không bình thường, đệ đạp phải đuôi huynh ấy à?" Từ Chính Nguyên nhíu mày, "Bên lão thái thái sợ rằng tạm thời chưa thể nguôi giận, đệ yên tâm, ta tìm được cơ hội sẽ giúp đệ nói rõ ràng."
Trên mặt Từ Sĩ Nguyên nhìn không ra vui buồn, khẽ gật đầu. Ở đây vốn có ba người, Ninh Vương phi, Hoàng hậu, Cố Lang Hoa, hoàng thân quốc thích, mẫu nghi thiên hạ cũng thua trong cục diện này, chỉ thoát Cố Lang Hoa. Có Thái hậu chống đỡ, Vinh Quốc Công bảo vệ, Cố gia trên dưới một lòng, đừng nói Hà Hương lâm trận lùi bước, dù là miệng lưỡi thiên hạ, cũng khó tổn hại đến Cố Lang Hoa chút nào.
Cố gia đó vẫn là Cố gia mà ông ta biết sao?
Năm đó vợ chồng Hứa thị và Cố Thế Hoành sinh ra nhiều oán hận, cho ông ta cơ hội chen chân vào.
Nếu không phải lúc đó ông ta cùng đường, làm sao có thể sẽ muốn một nữ nhân ngu xuẩn như Hứa thị, sau khi mọi chuyện đã qua, Hứa thị lại sinh ra tâm tư muốn cao chạy xa bay với ông ta. Ông ta không chịu đáp ứng, Hứa thị lấy cớ mang thai, lúc đó ông ta căn bản không để ý tới Hứa thị.
Sau khi hắn đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432904/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.