Sau khi âm thanh trong trẻo vang lên.
Trong bóng tối đột nhiên sáng lên vài ngọn đèn, phút chốc toàn bộ phòng giam đều sáng lên.
Phạm nhân trong đại lao cũng vì vậy mà tỉnh giấc, toàn bộ hoạt động đều hướng về phía ánh đèn.
Tiếng dây xích "rầm rầm" như đâm vào xương cốt con người.
Lòng Triệu Nhị chùng xuống, nhìn xung quanh, vô số ánh mắt đều nhìn về phía hắn, trong mắt có sự hiếu kỳ, mơ màng và cả sự căm hận.
Người trong phòng giam sẽ hận người ở bên ngoài, Triệu Nhị sớm đã hiểu rõ đạo lí này.
Trong đại lao Bá Châu, hắn cũng thường gặp chuyện thế này, nhưng hắn chưa từng có cảm giác nổi da gà giống bây giờ.
Vì phạm nhân ở đây không biết đã bị nhốt bao lâu rồi, trong lòng không biết đã tích lũy bao nhiêu oán hận.
"Là ai?" Triệu Nhị nhìn về phía đèn sáng, âm thanh vừa rồi phát ra từ hướng đó.
Những người đó càng ngày càng đến gần, lúc đó Triệu Nhị mới thấy rõ.
Năm ba người đi xung quanh, người dẫn đầu mặt trầm như mặt nước, là một nam tử trung niên ba mươi mấy tuổi.
"Ta là Cố Thế Hoành, Đô tri của Hoàng Thành Ti, sao ngươi lại ở đây? Có công văn vào Hoàng Thành Ti không?"
Triệu Nhị gia thở phào nhẹ nhỏm, hắn còn tưởng là nhân vật nào: "Chẳng qua chỉ là một Đô tri nhỏ bé," Nói xong hắn liếc nhìn Đường Bân, "Hôm khác bổn quan lại đến."
Triệu Nhị nói xong thì quay người rời khỏi.
"Đợi đã,"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432884/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.