Nghe thấy cái tên này, Ninh Vương phi nổi hết da gà.
Từ Như Tịnh, người mà nàng ta căm hận nhất.
Tuy đã sớm đã bỏ mạng nhưng hình ảnh người đó luôn ám ảnh nàng ta như một bóng ma, khi nàng ta chưa được gả vào Phủ Ninh Vương, nàng ta trông thấy Ninh Vương khóc lóc vì Từ Như Tịnh, sau khi nàng ta vào Phủ Ninh Vương cũng thường xuyên thấy Ninh Vương luôn đau khổ vì nhớ nhung Từ Như Tịnh.
Một người sống mãi mãi không đánh bại được một người đã chết.
Trong lòng Ninh Vương, A Tịnh của ngài ấy mãi mãi quan trọng hơn nàng ta.
Nghĩ tới đây Ninh Vương phi không cầm được đau lòng.
“Ta đã nhìn thấy tranh chân dung của Từ Như Tịnh, Cố Lang Hoa đâu có giống Từ Như Tịnh?” Ngực Ninh Vương phi như bị hai hòn đá đè nặng trĩu, khiến nàng ta không thể thở nổi.
Nàng ta không quên được hình ảnh của Từ Như Tịnh, một thứ nữ thông minh, xinh đẹp, trên mặt luôn có một vẻ gì đó u sầu. Cố Lang Hoa đâu có diện mạo như vậy? Cố Lang Hoa không những tính cách liều lĩnh mà còn hay làm loạn.
“Mắt của Cố Lang Hoa và Từ Như Tịnh có chút giống nhau.”
Vương Bá Kiệm cũng là sau mấy lần nghe Ninh Vương gọi, suy nghĩ mãi mới phát hiện Cố Lang Hoa và Từ Như Tịnh giống nhau.
Ninh Vương phi lạnh lùng nói: “Một người mà có điểm giống với người khác cũng là điều bình thường.”
“Nhưng trước nay Vương gia chưa từng nhận nhầm ai là Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432875/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.