Thái hậu rất bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Từ Cẩn Du: “Ai gia còn cho rằng quan hệ của ngươi và cữu cữu không tồi.”
Nàng ta sao có thể để Thái hậu có ảo tưởng như vậy.
Từ Cẩn Du rất cẩn thận nói: “Ngoại tổ mẫu của thần nữ luôn ở Hàng Châu, Đại cữu cữu cũng mới tới Kinh thành nhậm chức, mấy năm nay thần nữ luôn ở trong cung...”
Thái hậu “hì hì” cười ra tiếng: “Ai gia đúng là già hồ đồ rồi, lại quên mất điểm này.”
Thái hậu nói già hồ đồ rồi, thông thường đều là đang giả vờ hồ đồ, Từ Cẩn Du không biết mình nói sai ở đâu, nàng vội nhẹ giọng nói: “Con đấm chân cho Thái hậu nương nương nữa nhé!”
Thái hậu gật gật đầu dường như rất vui, lời nói cũng trở nên nhẹ nhõm: “Ngươi ấy, từ nhỏ đã biết hầu hạ người.”
Không khí trong phòng cuối cùng trở nên nhẹ nhàng.
Trình Nữ quan vào nói: “Cố Đại tiểu thư tới rồi.”
Mắt của Từ Cẩn Du sầm xuống, Thái hậu truyền Cố Lang Hoa tới Từ Ninh Cung, có lẽ chính là vì cuốn sổ đó, không biết Thái hậu sẽ xử lý Cố Lang Hoa thế nào.
Cố Lang Hoa đi vào nội điện, đi lên trước hành lễ với Thái hậu, quần áo Cố Lang Hoa mặc là dùng tấm vải lụa mấy ngày trước Thái hậu nương nương ban thưởng làm thành.
Thái hậu cười nói: “Những tiểu cô nương tuổi ngươi, vẫn là mặc màu tươi sáng chút đẹp hơn.”
Từ Cẩn Du nhìn Cố Lang Hoa một cái, mặc đồ ban thưởng của Thái hậu nương nương tới Từ Ninh Cung, muốn để Thái hậu nương nương nhớ tới công lao nàng đã cứu Đông Bình Trưởng Công chúa, Cố Lang Hoa đúng là gian xảo, chỉ là hiện giờ không phải một câu nói là có thể che đậy thái bình.
Đã khơi lên phong ba, thì phải có gan gánh lấy kết quả.
Từ Cẩn Du mím mím môi.
Cung nhân bưng trà vào, Trình Nữ quan lập tức bảo người lui xuống.
“Nghe nói ngươi đã kê toa cho Thái phi.” Thái hậu nhìn về phía Lang Hoa, đưa tay ra bảo Từ Cẩn Du đỡ bà ấy xuống đất.
Lang Hoa nói: “Cũng không coi như là kê toa gì, chỉ là điều chỉnh ăn uống của Thái phi nương nương.”
“Là bớt ăn thịt,” Lang Hoa mím môi nói, “Thái phi nương nương người béo, lại có chứng Đàm Thấp, Đàm Thấp tắc chặn phổi, phổi khí không thể đi xuống, dù quanh năm uống thuốc, bệnh tình cũng lúc xấu lúc tốt.”
“Thần nữ nói, Thái phi nương nương bớt ăn thịt là vì bệnh tình của Thái phi nương nương, nhưng tốt nhất cả hậu cung đều bớt ăn thịt dê.”
Thái hậu nhìn Lang Hoa: “Đó lại là vì sao chứ?”
Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Trong cung hay ăn thịt dê, các quan lớn cũng ào ào làm theo, chỉ riêng số thịt dê kinh đô mỗi năm ăn đã có đến mấy chục nghìn vạn cân.”
Thái hậu lại chưa từng nghe nói điều này.
Ánh mắt Từ Cẩn Du long lên, Cố Lang Hoa nói những điều này là ý gì? Một nữ tử nội trạch, quản việc của Thái Y Viện, giờ còn muốn nhúng tay vào ngự thiện phòng sao?
Thái hậu đi vài bước tới bên cửa sổ, cầm chiếc kéo trên bàn, bắt đầu cắt tỉa hoa cỏ trước mặt như thường ngày, dường như không hề có hứng thú với việc này.
Lang Hoa nói: “Cái các vị quan lớn ăn không phải là thịt dê, mà là thịt ngựa.”
Tay của Thái hậu nương nương cứng lại ở đó, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Lang Hoa lại ngẩng mắt lên, trong ánh mắt không có sự sợ hãi và hoang mang: “Thiểm Tây nuôi một nghìn con ngựa, chết 600 con, nuôi ra 50 con chiến mã, Mã chính báo lên triều đình, ngựa bị dịch chết là vì triều đình quản lý không thoả đáng, thảo nguyên chia ra đều dùng để nuôi dê, chỉ vì Thiểm Tây thịt dê tươi nhất, ngự trù mỗi năm nhập vạn con dê béo. Đại Tề ta không có thảo nguyên nuôi ngựa, lai có thảo nguyên nuôi dê. Lần này xuất chiến Tây Hạ, nói là kỵ mã hơn vạn, thật ra chiến mã có thể dùng không quá năm nghìn, năm nghìn chiến mã đó đã vào bụng của các quan lớn.”
Lang Hoa nói xong mới nói: “Thái hậu nương nương triệu thần nữ nhập cung, chính là muốn hỏi thần nữ có biết Hàng Đình Chi không, khi thần nữ tới Thái Nguyên, đã nghe nói tới Mã chính Quan Hàng Đình Chi này nhiều lần báo lên triều đình, tố cáo quan viên địa phương. Vừa nãy cái thần nữ nói chính là một trong số tội trạng mà Hàng Đình Chi tố giác.”
Từ Cẩn Du nghe tới đây mí mắt đột nhiên sụp xuống.
Thái hậu “bạch” một tiếng, cắt đứt một đoá diêu hoàng, trong ánh mắt lộ ra sự uy nghiêm của bề trên: “Ngươi lại không sợ, Hàng Đình Chi kia là khâm phạm triều đình.”
“Thần nữ không sợ,” Lang Hoa nói, “Thần nữ đã nói thay ông ta, thì không nghĩ sẽ sợ.”
Thái hậu cười lạnh một tiếng: “Hàng Đình Chi đó lại giống như là cữu cữu ruột của ngươi.”
Từ Cẩn Du giật thót mình quỳ xuống để thỉnh tội, Thái hậu lại vẫy vẫy tay với nàng ta: “Ngươi lui xuống đi!”
Thái hậu đây là không muốn liên luỵ nàng ta sao?
Trong lòng Từ Cẩn Du muốn từng bước một bước ra ngoài, cung nhân lên trước đóng tấm bình phong, Từ Cẩn Du đứng ở ngoài điện vẫn còn có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
Sau một hồi yên tĩnh, nội điện truyền tới một tiếng “Choang” của sứ vỡ, hiển nhiên là Thái hậu quăng thứ gì xuống đất.
Phượng nhan giận dữ.
Tất cả mọi người ngoài điện đều toát mồ hôi hột.
Cố Lang Hoa lần này e là không thể bình an vô sự đi ra.
Từ Cẩn Du nghĩ tới mẫu thân Hàng thị, Hàng gia xảy ra chuyện, lại có nhiều người như vậy không biết tốt xấu lao tới, Cố Lang Hoa rốt cuộc đã nói gì với mẫu thân, lại xúi giục mẫu thân rời khỏi Từ gia.
Thái hậu giận dữ quát: “To gan lắm, dám trước mặt Ai gia giở thủ đoạn.”
Trong nội điện, Lang Hoa không quỳ xuống, vẫn đứng tại chỗ: “Thần nữ không giở thủ đoạn, vì khi Thái hậu nương nương nhìn thấy những sổ sách đó, đã biết thần nữ không chỉ đơn giản vì những dược liệu đó, mà là quân tư.”
“Đường gia dù là Thái hậu nương nương một tay nâng đỡ, Đường Bân từ Chân Định trở về, nhất định sẽ hiến lên lễ vật cho Thái hậu, lại chưa từng đem quân tư tham ô đổi thành ngân tiền trình cho Thái hậu nương nương cất riêng.”
“Thái hậu mấy năm nay bị Hoàng thượng phòng bị, con cái bên cạnh hết người này tới người kia rời bỏ Thái hậu, trong mắt những người đó sớm đã không phải Hoàng hậu nương nương tay nắm quyền lớn thời tiên đế đó rồi, mà là một phu nhân nội cung càng ngày càng lực bất tòng tâm, họ bề ngoài lòng vẫn hướng về Thái hậu, chẳng qua chỉ là vì mượn việc này mưu lợi.”
Trình Nữ quan đứng bên ngoài loáng thoáng nghe được lời này, mặt biến sắc.
Cố Đại tiểu thư lại dám nói Thái hậu nương nương như vậy.
Chỉ e Thái hậu sẽ lập tức sai người đánh Cố Đại tiểu thư rồi vứt khỏi cung, đến lúc đó sống hay chết Cố gia đều sẽ không dám nói nửa lời.
Giết con gái của một quan viên lục phẩm, dễ như cắt một đoá diêu hoàng nghìn cánh.
Sắc mặt Thái hậu tái mét, hồi lâu mới nói: “Là ai dạy ngươi nói như vậy? Phụ thân ngươi?”
Lang Hoa nói, “Là thần nữ tự mình muốn nói.”
Thái hậu lạnh nhạt nói: “Ngươi là một nữ tử, không cầu quan không cầu lợi, cầu cái gì?”
Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Vì thần nữ muốn sống. Đi theo tổ mẫu, phụ thân và đệ đệ sống yên ổn bên nhau, mẹ hiền con hiếu vui vẻ hoà thuận.” Đáng tiếc kiếp trước khi nàng chết, vì hỗn loạn của tây bắc, bắc cương, triều đình đã chuẩn bị dời về phía nam, một khi rời khỏi kinh đô, thì chính là vứt bỏ thành trì lĩnh bắc.
“Một khi chiến tranh nổi lên, mạng người như kiến. Cho nên, khi có thể nói thật thì nói thật, không thì sau này rất có thể sẽ hối hận, thần nữ không muốn hối hận, thần nữ sau này còn muốn gả cho người ta, sinh con đẻ cái...”
Thái hậu thả kéo xuống ngồi lên ghế: “Ngươi còn có lời gì thật muốn nói?”
Lang Hoa nhìn tới sau bình phong.
Thái hậu rủ mắt: “Ra đây đi, đã bị người ta phát hiện rồi, trốn còn có tác dụng gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]