Lời của Từ Sĩ Nguyên làm Lục Anh ngây ra.
Từ Sĩ Nguyên cứ coi như thích hắn hơn nữa, cũng không nên nói ra lời như vậy, Từ Sĩ Nguyên nói như đinh đóng cột thế, giống như là trưởng bối của hai nhà vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Anh hơi hơi nhíu mày.
“Đi thôi,” Từ Sĩ Nguyên nói, “Nên vào trong rồi.”
Lục Anh quay đầu vái Từ Sĩ Nguyên một cái rồi bước nhanh vào Cống Viện.
Hồi lâu, cửa Cống Viện chính thức khóa lại.
Từ Sĩ Nguyên nhìn cửa lớn dường như nghĩ tới khi mình còn trẻ, Từ lão phu nhân không chịu để mình làm quan, ông ấy mượn quan hệ của Thái tử ở Hàng Châu lấy được thư tiến cử lén đi khảo thí.
Sau khi thi được Tiến sĩ, sợ bị người ta vạch làm người của đảng Thái tử, ông ấy nghĩ cách đến biên cương làm huyện lệnh, ông ấy sớm đã nhìn ra Thái tử là kẻ ngu xuẩn, sớm muộn cũng rơi vào kết cục như vậy.
Từ Sĩ Nguyên đi tới trong trà lâu ngồi xuống, hạ nhân lên trước nói: “Lão gia, ngài muốn ở đây đợi tin sao?”
Từ Sĩ Nguyên gật gật đầu.
Không lâu sau, Từ Chính Nguyên vội vội vàng vàng vào cửa, nhìn thấy Từ Sĩ Nguyên nhíu mày: “Huynh còn ở đây uống trà... khắp nơi trong cung lòng người hoang mang, huynh thì không sốt ruột chút nào.”
Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Những sản nghiệp đó của ngươi không phải sớm đã bỏ ra hết rồi sao?”
Từ Chính Nguyên chép miệng: “Đúng thế, nhận được thư huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432862/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.