Liễu Tử Dụ không thể không bội phục Cố Đại tiểu thư, nàng ta có thể đem chuyện không có nói thành y như thật.
Vị Bệnh, là mạch tượng đã xuất hiện triệu chứng, giải thích giống như Cố Đại tiểu thư hắn vẫn là lần đầu nghe nói.
“Liễu đại gia biết Phúc Nguyên Tự không?”
Liễu Tử Dụ đương nhiên biết.
Lang Hoa đứng lên: “Nếu Liễu đại gia hai ngày này có triệu chứng như vậy thì đến Phúc Nguyên Tự, Dược Tăng ở đó có thể trị bệnh cho Liễu đại gia.”
Liễu Tử Dụ nhíu mày, “Các ngươi không kê đơn?”
Lang Hoa cười nói: “Liễu đại gia giờ chưa có bệnh, đương nhiên không cần đơn thuốc của chúng ta.”
Hồ Trọng Cốt nhận hòm thuốc từ trong tay Lang Hoa, hai người này chuẩn bị lui xuống.
Liễu Tử Dụ nhìn Cố Đại tiểu thư ăn mặc nam trang, nàng cứ từ từ mà tới như vậy, lại rời khỏi như vậy, dường như vô cùng nắm chắc với việc mình làm.
Cố Lang Hoa đi tới cửa, dừng bước, quay đầu: “Liễu đại gia biết cái gì là ‘Trúc Kinh Quan’ không?”
Liễu Tử Dụ dường như bị người ta hắt một gáo nước lạnh, lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Trúc Kinh Quan.
Hai năm đối chiến, bên thắng sẽ chất đống thi thể tướng sĩ tử trận bên thua sang hai bên đường lớn, thể hiện uy võ của kẻ thắng.
Thời Cao Tông, Tây Hạ và nước Liêu từng lấy thi thể tướng sĩ Đại Tề xây thành Kinh Quan cao cao, đến tướng sĩ bị bắt cũng bị dồn tới hố giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432859/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.