Chương trước
Chương sau
Từ lão phu nhân nghiêm mặt nhìn Từ Cẩn Du: “Hôm nay trong Từ Ninh Cung đã có chuyện gì, con phải nói từng chữ một cho tổ mẫu.”

Từ Cẩn Du gật gật đầu, ngoan ngoãn nói một lượt chuyện của Cố Lang Hoa.

Mặt Từ lão phu nhân sầm xuống: “Cho nên Thái hậu nương nương mới bảo con về.”

Từ Cẩn Du giả bộ không hiểu: “Ý của tổ mẫu là?”

Từ lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Thái hậu là sợ phụ thân con ngốc nghếch, đi giúp Cố gia nói chuyện.” Nếu Tùng Nguyên lần này lại làm người tốt nữa thì đúng là chọc tức chết bà ấy rồi.

“Lão phu nhân,” Hạ nhân tới bẩm báo, “Lão thái thái nhà thông gia tới rồi, ở ngay ngoài cửa.”

Ngoại tổ mẫu.

Từ Cẩn Du vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Từ lão phu nhân.

Lúc này ngoại tổ mẫu tới nhà, nhất định là vì việc của cậu, mẫu thân có thể không tới Hàng gia, nhưng không thể không cho người của Hàng gia tới nhà!

Từ lão phu nhân nhíu mày: “Mời lão thái thái nhà thông gia vào đi! Cứ nói ta không được khoẻ, cũng không cần tới phòng khách cứ gặp mặt ở đây.”

Quản gia ma ma đáp lại một tiếng vội vàng đi xuống sắp xếp.

Từ Cẩn Du dặn dò nha hoàn cầm khăn lau tới cho Từ lão phu nhân.

Hàng thị đỡ Hàng lão thái thái vừa vào cửa, liền nghe thấy Từ lão phu nhân dặn dò: “Dùng bạch trà trong phòng ta, lão thái thái nhà thông gia thích cái đó.”

Hàng lão thái thái nghe được lời này trong lòng đột nhiên vui mừng, Từ lão phu nhân đối đãi bà ấy vẫn chu đáo như vậy, nói không chừng tất cả không hề nghiêm trọng như con gái nói, bà ấy từ từ nói chuyện, Từ lão phu nhân cũng chịu để cô gia đưa tay ra giúp đỡ.

Nha hoàn lên trước vén rèn, Hàng lão thái thái ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ lão phu nhân trên sạp.

Từ lão phu nhân nheo mắt nằm ở đó, giờ có chút tiều tuỵ.

“Thông gia,” Từ lão phu nhân đưa tay ra, “Mau ngồi xuống, sao không bảo người báo trước một tiếng, ta cũng tiện chuẩn bị.”

Từ Cẩn Du lên trước hành lễ với Hàng lão thái thái.

“Cẩn Du tới chỗ ngoại tổ mẫu,” Hàng lão thái thái nói, “Ngoại tổ mẫu lâu rồi không gặp con, trong lòng rất nhớ.”

Từ Cẩn Du cười đi tới bên cạnh Hàng lão thái thái, mỉm cười đứng đó cũng không nói chuyện.

Từ lão phu nhân vội nói: “Đứa trẻ này ở trong cung bầu bạn với Thái hậu lâu rồi, lời cũng ít đi, thông gia đừng để tâm.”

Hàng lão thái thái hỏi Từ Cẩn Du đôi câu, Từ Cẩn Du lập tức như chim én về tổ trở lại bên cạnh Từ lão phu nhân.

Hàng thị ngồi bên cạnh sắc mặt hơi khó coi, Cẩn Du trông mặt toàn nụ cười, nhưng phân biệt xa gần thấy quá rõ ràng, cung cách này giống hệt với Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân dù bảo ngươi đi pha bạch trà mà mẫu thân thích uống, nhưng hạ nhân tới giờ cũng chưa bưng trà tới, ngoài mặt là nhiệt tình đãi khách, kì thực từ bên trong biểu hiện ra sự lạnh nhạt và kháng cự. Chính là muốn người ta tự hiểu, sau đó biết khó mà lui.

Tác phong quan gia như vậy, trước đây bà ấy tuổi nhỏ không biết, nhưng ở bên cạnh Từ lão phu nhân đã thấy nhiều rồi, cũng hiểu ra.

Không khí trong phòng khiến Hàng thị đứng ngồi không yên, bà ấy chỉ muốn lập tức đưa mẫu thân về Hàng gia, tránh để mọi việc khó coi như vậy.

Hàng lão thái thái lại vẫn mở lời: “Thông gia cũng biết đứa con trai không kém cỏi đó của ta lại gây ra chuyện rồi, nếu nó thật sự làm điều sai trái, ta quyết không dám liên luỵ cô gia, chỉ là... nghe các ca ca của nó nói, vụ án của nó còn có huyền cơ, Đường Bân mà nó tố cáo không phải người tốt gì, không thì Vinh Quốc công sẽ không ra mặt, ta liền nghĩ có thể mời cô gia giúp hỏi xem không.”

Từ lão phu nhân rủ mắt xuống: “Nghe nói Hàng gia xảy ra chuyện, trong lòng ta cũng nôn nóng, nhưng... Vinh Quốc công đã ra mặt rồi, ai còn có thể lợi hại hơn Hàn gia nữa? Thông gia không thể không nghĩ cho cô gia và cháu ngoại của bà, chúng một người ở bên cạnh Hoàng thượng, một người ở trước mặt Thái hậu, đều phải cẩn thận hành sự, hơn nữa cứ coi như muốn kêu oan, cũng phải biết Đình Chi ở đâu.”

Đây còn chưa đủ rõ ràng sao? Đình Chi nhất định là bị Đường Bân ép tới bước đường cùng, không thì sao lại trốn đi.

Hàng lão thái thái muốn nói chuyện, Từ lão phu nhân lại ho hai tiếng: “Sức khoẻ ta cũng ngày càng kém đi... không thì còn có thể ra ngoài hỏi thăm tin tức cho Đình Chi, giờ cái gì cũng không làm gì được nữa.” Nói xong nhắm mắt dưỡng thần.

Ý tiễn khách đã không nói mà rõ.

Trong lòng Hàng lão thái thái đột nhiên nảy sinh phẫn nộ, năm đó Từ gia nhờ người tới Hàng gia cầu thân không phải thái độ như vậy, lúc đó lão thái gia vẫn là Tri Phủ một phương, Từ lão thái gia đích thân tới nhà đề thân, lão thái gia thấy Từ lão thái gia rộng lượng, lễ giáo cũng chu toàn, Từ Tùng Nguyên cũng là nhân tài liền đồng ý.

Không ngờ Từ gia hiện giờ lại là bộ dạng này.

Hàng lão thái thái đứng lên: “Vậy ta không làm phiền thông gia nữa.” Từ gia đã không nhận thông gia họ, sau này Hàng gia cũng sẽ không tới cửa xin giúp nữa. Tự làm tự chịu, Hàng gia họ nhà nát người vong, cũng không thể không có cốt khí.

Hàng lão thái thái chuẩn bị muốn đi, hạ nhân mới vội vàng bưng trà vào cửa, lại không cẩn thận đụng phải bàn, nước trà hắt ra đất.

Hàng lão thái thái tái mét mặt đi ra ngoài.

Từ lão phu nhân dặn dò Từ Cẩn Du: “Mau đi tiễn ngoại tổ mẫu con.”

Mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Từ lão phu nhân và Hàng thị.

Hàng thị mím môi nói: “Mẫu thân con mới vào kinh, con muốn tới ở cùng bà ấy hai ngày.”

Mặt Từ lão phu nhân lập tức rớt xuống: “Trong nhà còn có nhiều việc như thế, lão Tam lại mới về nhà, giờ ngươi về Hàng gia, lẽ nào muốn giao việc nội trợ cho lão thái thái ta sao?”

Hàng thị nói: “Trong nhà còn có Nhị đệ muội, Tam đệ muội có thể giúp, qua vài ngày con dâu sẽ trở về.”

Từ lão phu nhân mặt như băng lạnh: “Ta nói tới đây thôi, nên làm thế nào, ngươi tự quyết định đi!”

Thông thường khi Từ lão phu nhân nói lời này, chính là vô cùng tức giận.

Hàng thị từ từ lui ra ngoài.

Quản sự ma ma lập tức lên trước nói: “Đại thái thái sẽ không đi theo người của Hàng gia chứ?”

Từ lão phu nhân hơi hơi ngẩng mắt lên: “Nó có gan lớn tới đâu, ta vẫn biết.” Tâm tư của mỗi người trong nhà này bà ấy đều rõ mồn một, không thì sao có thể làm người quản lý gia đình này.

Hàng thị thường ngày tới lời cãi lại cũng không dám nói một câu, sao dám làm ngược ý của bà ấy.

Sẽ không có việc gì cả.

Chỉ cần bà ấy còn, nhà này không ai có thể lật trời.

...

Hàng thị tiễn Hàng lão thái thái lên xe.

Hàng lão thái thái bộ dạng kiên cường, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Hàng thị: “Đừng tức giận với mẹ chồng con, trong nhà sẽ không sao cả, mấy năm nay bao nhiêu trắc trở chúng ta cũng đã trải qua, lần này nhất định có thể nghĩ được cách.”

Mẫu thân là sợ bà ấy khó làm mới nói vậy, Hàng thị nghĩ tới đây, sống mũi cay cay nước mắt suýt chút rơi xuống.

“Đại thái thái,” Hạ nhân lên trước thấp giọng nói, “Người Bách Thảo Lư của Cố gia tới rồi.”

Hàng thị quay đầu nhìn, chỉ thấy người của Cố gia nhấc mấy bao thuốc đi lên trước: “Đây là Đại tiểu thư nhà tiểu nhân sai tiểu nhân đưa tới, Đại tiểu thư đã viết cách dùng, Đại thái thái dùng theo giờ nhất định sẽ có hiệu quả.”

Trong lòng Hàng thị đột nhiên ấm áp, không ngờ Cố Đại tiểu thư còn nhớ bệnh của bà.

Từ gia đối với Cố gia như thế, Cố gia lại không tính hiềm khích, nhìn chỗ thuốc này, bà ấy thấy vô cùng hổ thẹn.

Lão gia vừa nãy bảo người đưa tin nói, Cố Lang Hoa cáo trạng Vệ sở biên cương tham ô dược liệu.

Bà ấy còn cảm thán, một tiểu cô nương lại có gan như vậy.

Bà ấy thì sao? Lại tới nhà mẹ đẻ cũng không dám về, đến việc của đệ đệ cũng không dám hỏi.

Lần sau gặp Cố Lang Hoa, nói tới việc này, mặt của bà ấy phải đặt ở đâu.

Trong lòng Hàng thị đột nhiên nổi lên dũng khí, bà ấy nhấc váy lên xe ngựa: “Mẫu thân, con cùng người đến nhà đại ca, chúng ta là người một nhà, đệ đệ xảy ra chuyện, chúng ta nên cùng thương lượng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.