Chương trước
Chương sau
Mẫn Giang Thần hồi lâu mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn mặt Lang Hoa, một lúc không biết nên nói gì mới được.

Sau khi Lang Hoa rời Hàng Châu, Lục Anh đã làm rất nhiều việc.

Giúp Cố gia che giấu bí mật của Hứa thị, nghĩ cách vào kinh thi cử, lại đuổi theo Lang Hoa tới Thái Nguyên, những việc này Lang Hoa đều không biết sao?

Nàng có phải nói cho Lang Hoa không?

Mẫn Giang Thần nói: “Muội đừng vì xúc động nhất thời, sau này hối hận thì phải làm thế nào? Lục Anh có lòng với muội, muội rõ ràng cũng thích hắn, khi ở Hàng Châu, muội còn chưa muốn giải trừ hôn ước.” Không thì khi Lục Văn Hiển chết, Cố gia đã nhân cơ hội tìm tộc bỏ hôn sự rồi.

“Rốt cuộc là vì sao?”

Nghe lời của Mẫn Giang Thần, Lang Hoa hơi hơi cười: “Có lẽ là vì muội thích mình của hiện tại.” Không có ràng buộc, không cần bị nhốt trong trạch viện đó, cũng không cần nghĩ trước nghĩ sau, đi phỏng đoán ý tứ của Lục Anh, vất vả mưu hoạch đường hoạn lộ cho Lục Anh, cuối cùng khi bị hãm hại lại tới sức đánh trả cũng không có, giờ bất luận là thành hay bại nàng đều biết mình đang làm gì, sẽ không làm con ma hồ đồ.

Kiếp trước Lục Anh cứ coi như kể với nàng việc trên triều đường, lại trước sau không nói cho nàng, hắn rốt cuộc đứng ở phía nào. Bùi Khởi Đường nói đúng, nàng không giỏi tin người khác.

Lục Anh sao không phải như vậy, luôn giấu bí mật trong lòng, nàng cẩn thận suy đoán, thăm dò, làm việc theo tâm ý của hắn.

Khi vừa trọng sinh, nàng còn dựa vào loại tình cảm dựa dẫm vào nhau đó với Lục Anh ở kiếp trước, nhưng theo thời gian chuyển dời, tình cảm đó lại dần dần nhạt đi rất nhiều, có lẽ là vì nàng có con mắt của mình, có thể dựa vào chân của mình để bước đi.

Cố Lang Hoa trước kia đó, và Cố Lang Hoa hiện giờ đã khác nhau.

Giờ nàng có cánh, lại làm sao vì một loạt chuyện không buông bỏ được kiếp trước, mà khoá chặt mình lại.

“A Thần,” Trên mặt Lang Hoa nổi lên nụ cười, “Tỉ yên tâm, muội sẽ không lấy việc chung thân đại sự ra đùa, trước đây muội chỉ là chưa nghĩ kĩ. Cho tới khi tổ mẫu nói muốn huỷ hôn, muội ngồi ở đó, lại không mở miệng phản đối, lúc đó muội liền hiểu tâm tư của mình, muội đã không muốn gả tới Lục gia.”

“Nếu muội muốn gả cho Lục Anh, cứ coi như là tổ mẫu và phụ thân đều phản đối, muội vẫn là có thể nghĩ được cách xoay chuyển, cho nên từ trong tận đáy lòng muội đã vứt bỏ hôn sự này.”

Nghe lời của Lang Hoa, Mẫn Giang Thần vẫn ngây ra: “Lục Anh vì muội... làm rất nhiều việc... đó là điều rất hiếm có, khi Lục Nhị lão gia qua đời muội không ở Hàng Châu, không hề biết, một mình hắn gánh vách cả Lục gia rất khó khăn, ta... ta ở trong tự miếu gặp hắn một lần, muốn giúp hắn, hắn... Cũng chỉ là hỏi thăm ta tin tức của muội mà thôi.”

Những việc Lục Anh làm vì Lang Hoa đó, trong lòng nàng vô cớ bị rung động.

Mẫn Giang Thần cúi đầu xuống: “Giờ đại đa số mọi người đều cưới bừa gả bừa, nhưng muội và Lục Anh sớm đã quen biết... lại biết tính nết của nhau... ta thật sự không hiểu, lẽ nào không phải hôn sự rất tốt sao? Lục Anh lo lắng Cố lão thái thái sẽ vì Vương gia không chịu kết thân với Lục gia nữa, còn bảo ta viết thư nói với muội, Vương thị đã bị đuổi tới am đường...” Nói tới đây nàng ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

Lục Anh thường ngày đối với mọi người đều lãnh đạm như thế, nhưng lại có thể thật lòng đối đãi với Lang Hoa, mỗi lần nghĩ tới nàng đều xúc động, cho nên mới nguyện hết lần này tới lần khác đi giúp Lục Anh.

Sau khi Lục Văn Hiển chết, đã có các loại tin đồn truyền ra, Lục Anh tận lực chống đỡ Lục gia, mọi người đều cho rằng Lục gia lần này xong rồi, lại không ngờ trưởng bối Lục thị sẽ ra mặt giúp đỡ chi thứ hai Lục gia, Minh Bác Học đã viết phong thư đích thân tiến cử Lục Anh vào thi Minh Kinh.

Việc như vậy không phải ai cũng có thể làm.

Nhưng Mẫn Giang Thần lại há miệng, không nói ra.

“A Thần,” Lang Hoa lắc lắc tay Mẫn Giang Thần, “Muội biết bất luận muội quyết định thế nào, tỉ đều sẽ đứng về phía muội đúng không?”

Bốn mắt nhìn nhau, mắt của Lang Hoa trong veo như vậy, trong mắt Mẫn Giang Thần lại đều là vẻ phức tạp, hồi lâu Mẫn Giang Thần mới gật gật đầu.

Lang Hoa thở dài, quay đầu dặn dò Tiêu ma ma: “Bảo nhà bếp làm một khay bánh kim ti mà A Thần thích ăn.”

“Không cần đâu,” Mẫn Giang Thần đứng lên, “Ta lát nữa phải về rồi.”

Lang Hoa nhẹ giọng nói: “A Thần, tỉ còn có việc gì muốn nói với muội sao?”

Mẫn Giang Thần lắc lắc đầu: “Không có, chỉ là ngày mai mẫu thân còn phải đưa ta ra ngoài dự tiệc, nghe nói là trong nhà Hoàng Thủ Bị, những người đó ta đều không quen, trước đây chưa từng qua lại, phải về chuẩn bị chút.”

Lang Hoa nghĩ tới việc Mẫn phu nhân bảo nàng hỏi thăm tâm ý của Mẫn Giang Thần, cười nói: “Xem nhiều như thế, tỉ cảm thấy thế nào?”

Mẫn Giang Thần mỉm cười: “Còn không phải đều giống nhau sao, bất luận là công tử nhà nào đều bị nói thành trên trời có dưới đất không, nghe tới tai đã sắp mọc kén, mẫu thân lại còn hứng thú tính toán kỹ càng, dường như có thể nhìn ra thực tình từ chỗ vụn vặt vậy, có vài vị thái thái còn hỏi thăm Thái hậu nương nương đã ban thưởng gì cho ta, nói cho cùng chỉ là tính toán được mất mà thôi.”

“Có việc cũng rất buồn cười, Ninh Vương phi có ý hại ta tới Tây Hạ, theo lý mà nói nàng ta bị phạt chúng ta nên cảm thấy thở phào mới đúng, nhưng khi nghe tới làm mai, lại có người kiêng dè Phủ Ninh Vương phạm lỗi, Mẫn gia có bị liên luỵ hay không...”

Mẫn Giang Thần lắc lắc đầu: “Ta không muốn ra ngoài dự tiệc, những thái thái đó hình như muốn lột sạch từ đầu tới đuôi Mẫn gia chúng ta ra để xem cho kỹ, hôn sự như vậy không cần cũng được,” Nói tới đây nàng ngẩng đầu lên, “Cho nên ta mới cảm thấy muội và Lục Anh rất đáng tiếc.”

Thì ra A Thần chịu giày vò bởi việc hôn sự, mới khó chịu trong lòng.

Lang Hoa bưng chén trà nóng cho Mẫn Giang Thần: “Từ từ, không có người thích hợp chúng ta không gả, muội nghĩ bất luận là Mẫn gia hay là Cố gia, đều sẽ không sợ nuôi thêm một nữ nhi trong nhà.”

Lời này để chọc cười Mẫn Giang Thần, bình thường nàng nhất định sẽ phản bác chế nhạo Lang Hoa, lần này lại không nói gì cả, chỉ là hơi thở dài.

Ngồi một lát, Mẫn Giang Thần liền đứng dậy cáo từ.

Lang Hoa đưa Mẫn Giang Thần tới cổng thuỵ hoa.

Trước khi lên xe, Mẫn Giang Thần nghĩ tới một việc: “Nếu Lục Anh lại tới tìm muội, hay là muội gặp hắn xem.” Lời này của nàng rõ ràng chưa nói hết, nàng cứ thế dừng lại rồi.

Sau khi Mẫn Giang Thần đi rồi, Lang Hoa nhìn về phía Tiêu ma ma: “Vì sao ta luôn cảm thấy A Thần có chút không đúng chứ? Tỉ ấy hình như đang trách ta.”

Ánh mắt Tiêu ma ma lấp lánh, thấp giọng nói: “Có lẽ Mẫn Đại tiểu thư cũng có tâm sự đầy đầu, qua một thời gian người lại tới thăm nàng ấy là được rồi.”

Lang Hoa gật gật đầu đi vào trong viện.

Chỉ mong là vậy.

Vì bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, Mẫn Giang Thần luôn là bằng hữu tốt nhất của nàng.

...

Từ Cẩn Du chui đầu vào lòng Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân vui vẻ cười lên: “Đứa trẻ này.”

Từ Cẩn Du lại ôm chặt Từ lão phu nhân không buông.

Từ lão phu nhân cười nói: “Sao đột nhiên về rồi.”

Từ Cẩn Du ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Tôn nữ cũng không biết, Thái hậu đột nhiên nói bảo con về thăm người, sáng ngày mai về Từ Ninh Cung.”

Nghe được lời này, Từ lão phu nhân nhíu mày, nhất định là xảy ra chuyện, không thì Thái hậu sẽ không để Cẩn Du về nhắc nhở Từ gia
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.