Chương trước
Chương sau
Lang Hoa liếc mắt nhìn Ngô Đồng.

Bộ dạng Ngô Đồng vội vã, giống như rất sợ nàng đổi ý, đuổi hắn ra ngoài, không đợi Lang Hoa nói chuyện, lập tức mở hộp ra.

Lang Hoa lập tức dở khóc dở cười, cúi đầu xuống nhìn, trong hộp đặt một cái ống nhỏ màu đen.

“Đây là cái gì?”

Hỏi đến cái này, Ngô Đồng dương dương đắc ý, “Đây là ám tiễn, công tử chúng ta tìm hai người làm ra, buộc vào trên ống tay áo, bên trong có mười hai mũi tên ngắn.”

Ngô Đồng nói rồi lấy mấy cái ám tiễn ra: “Trong này có hai cánh bướm, nhẹ nhàng đẩy phía sau một cái... là có thể bắn ám tiễn ra ngoài, dễ dùng hơn tên hoa mai.”

“Thật đúng là càng ngày càng đần,” Tiếng của Bùi Khởi Đường từ trong sân truyền tới: “Ai dạy ngươi như thế hả, ta biết ngay chuyện gì ngươi cũng làm không tốt mà.”

Ngô Đồng cúi đầu, mặt đầy vẻ ấm ức: “Ta nói có gì sai đâu, Đại tiểu thư hiểu hết rồi.”

Giọng Bùi Khởi Đường trầm xuống, “Lang Hoa, nàng đừng động vội, ta dạy nàng.”

Ám tiễn này nhìn rất tinh xảo, buộc vào trong ống tay áo sẽ không bị người khác phát hiện, mang một vũ khí tùy thân như vậy, tình huống khẩn cấp quả thật có thể phải dùng tới.

Lang Hoa nhìn Ngô Đồng một cái, Ngô Đồng lập tức nhảy tới cửa mở cửa cho Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường đi tới cầm ám tiễn lên, nháy mắt với Ngô Đồng, Ngô Đồng lập tức tránh đi, Bùi Khởi Đường nói: “Buộc nó vào cánh tay nàng đi, gặp phải nguy hiểm giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.”

Một mũi tên lập tức bắn về phía Ngô Đồng.

A Quỳnh kinh ngạc kêu lên, Ngô Đồng nhẹ nhàng tránh khỏi.

Bùi Khởi Đường đưa ám tiễn cho A Quỳnh, “Giúp tiểu thư nhà ngươi buộc vào dưới cánh tay.”

A Quỳnh vội vàng tiến lên hầu hạ Lang Hoa.

“Nghe ta nói, cánh tay khẽ nâng lên,” Bùi Khởi Đường dừng một chút, “Cứ bắn Ngô Đồng đi, không vấn đề gì, hắn có thể tránh thoát, có mục tiêu, nàng mới càng dễ tìm được cảm giác hơn.”

Cơ quan ám tiễn cần chút sức lực mới có thể đè xuống.

“Đừng sợ,” Tay Bùi Khởi Đường khẽ ấn cánh tay Lang Hoa, “Lúc mũi tên bắn ra ngoài ống tên sẽ có chấn động nhỏ, chỉ cần nàng không tránh né, mũi tên kia cũng sẽ không lệch.”

Lang Hoa gật gật đầu, dùng sức đè cơ quan xuống, một mũi tên phá không mà ra, xuyên qua bên cạnh Ngô Đồng, trúng vào vách tường.

Trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra nụ cười, nhìn Lang Hoa thử mấy lần, mới đặt ám tiễn lại trong hộp.

Lang Hoa cám ơn Bùi Khởi Đường, “Món đồ này ta có thể dùng được.”

Dưới ánh đèn chiếu xuống, đôi mắt Bùi Khởi Đường dường như có một tầng màu xanh nhạt, “Lang Hoa, những lời nàng vừa mới nói đó chẳng qua chỉ là lừa gạt ta và Cố Thế thúc phải không?”

“Nàng sẽ không đợi một mình đưa tới cửa, nàng sẽ chủ động đánh ra, đây là tính tình của nàng, trong lòng nàng đã có đối sách, cố ý không nói, là sợ Cố Thế thúc lo lắng cho nàng.”

Lang Hoa ngước mắt lên, trong lòng nàng có chút kinh ngạc.

Bùi Khởi Đường mười sáu tuổi giãn mặt ra, ánh mắt trong suốt nhìn nàng: “Nàng không giống người khác, gặp phải việc khó, nàng lại càng bình tĩnh, bình thường nhìn như không có chút phát hiện nào, thật ra thì đã bố trí xong tất cả, chờ đợi cá lớn mắc câu, lúc nàng suy nghĩ sẽ gõ ngón trỏ của mình, một khi trong lòng quyết định, ánh mắt sẽ trong suốt, khóe miệng cũng sẽ khẽ mỉm cười.”

Lang Hoa không phát hiện, bản thân nàng lại có nhiều biểu hiện như thế.

“Lúc nói chuyện với nàng, nàng sẽ thường xuyên thất thần, mặc dù ta không biết nàng đang suy nghĩ gì, chờ nàng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt liền sẽ trở nên kiên cường, dường như sẽ không tùy tiện cúi đầu với bất kỳ ai.”

Lang Hoa mím môi một cái.

Đó hẳn là lúc nàng nhớ lại kiếp trước.

Không ngờ Bùi Khởi Đường sẽ thấy rõ ràng như vậy.

Bùi Khởi Đường ngồi xuống, “Cho nên, hôm nay nàng không nói rõ ràng chuẩn bị phải làm gì, ta cũng sẽ không đi, cho dù sẽ kinh động Thế thúc…” Trên mặt hắn là vẻ yên lặng mà trầm tĩnh.

Tiêu ma ma dẫn mấy người A Quỳnh lặng lẽ tránh đi.

Ánh mắt Lang Hoa né tránh, “Nhìn thấy danh sách hoà thân huynh lấy được từ chỗ Mã Ngọc Thành… ta cảm thấy rất tức giận.”

“Ta không biết cái vương triều này sẽ như thế nào, ta chỉ biết Tề gia giống như một cái cây thối nát từ gốc, không biết lúc nào sẽ ngã xuống.”

Ánh mắt Lang Hoa sáng lên, “Danh sách này đã viết rất rõ ràng, Trang Vương và Thư Vương sẽ không để cho con gái hòa thân, nếu không chỉ cần có tiểu thư họ hàng sui gia với hoàng thất nguyện ý gả tới, căn bản cũng không cần cái gì gọi là danh sách để cho Đông Bình Trưởng Công chúa cân nhắc, còn lại chỉ có Từ Cẩn Du và A Thần.”

“Từ Tùng Nguyên làm quan ở kinh thành nhiều năm, Từ gia mấy đời thư hương môn đệ, muốn nhờ người tìm cách cự tuyệt hòa thân, cũng sẽ không quá khó khăn.” Trong ấn tượng của nàng, mặc dù Từ lão phu nhân kia lúc nào cũng ra rả đầy lễ nghĩa liêm sỉ, thời khắc mấu chốt lại không bao giờ chịu thiệt.

Chỉ có Mẫn Hoài là một chính nhân quân tử, cho dù A Thần có thể bị hòa thân, ông ta cũng sẽ không làm việc trái lương tâm đi thay đổi kết quả.

“A Thần tính tình dịu dàng, rất dễ bị người ta lợi dụng, phàm là hòa thân không khỏi có quan hệ lợi hại, chứ đừng nói gì là hai nước thông gia. A Thần là biểu muội của Hàn Chương và Ninh Vương phi, Hàn Chương lại là võ tướng phòng thủ biên cương, trong này nhất định có người đang tính toán cho tương lai, thông qua thông gia để đạt được sự ủng hộ của Tây Hạ.”

Bùi Khởi Đường nhìn về phía Lang Hoa, “Nàng là cảm thấy…”

Lang Hoa gật gật đầu, “Ta hoài nghi liệu có phải Ninh Vương giả bộ ngốc hay không?” Nếu như không trải qua kiếp trước, nàng sẽ càng hoài nghi Ninh Vương, nhưng kiếp trước… cho đến khi nàng chết, Ninh Vương vẫn là một người ngốc.

Rốt cuộc có phải hay không?

Là Ninh Vương đang mưu tính hay là Thái hậu muốn đẩy Ninh làm Vương ra, bà ta lại lần nữa nhiếp chính, cái này phải từ từ vạch trần từng chút một.

Thật thì không phải giả, giả thì không phải thật, nàng hoàn toàn không vội.

Cố Lang Hoa vẫn là Cố Lang Hoa, thông minh, to gan, cho tới bây giờ không chịu nhận thua.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, mưa lớn từ trên trời trút xuống.

Bùi Khởi Đường nói: “Nàng cũng phải cẩn thận, ngay cả trong dịch trạm cũng đều đang đồn là nàng sẽ không trở về Đại Tề nữa.” Giống như hắn nói, Đông Bình Trưởng Công chúa cũng có tâm tư của bà ta.

“Vậy cũng không gấp,” Lang Hoa nói, “Muốn kết thân, có rất nhiều chuyện nhất định phải làm, phải có ba thư sáu lễ, rất rườm rà, cho dù là người nhà bình thường thành thân cũng phải có người làm mai đến cửa, mai mối vun vào, đến khi thực sự quyết định, không biết phải qua mấy cửa, chỉ cần một khâu trong đó bị sai, hôn sự này liền không thể kết thành được, huynh…”

Lang Hoa ngẩng đầu lên, Bùi Khởi Đường nghiêm chỉnh ở nơi đó, mặt trang nghiêm nghe nàng nói chuyện, trong mắt có chút mờ mịt.

Đúng rồi, hắn mới mười sáu tuổi, còn chưa trải qua những thứ này, dĩ nhiên vẫn không hiểu.

Lang Hoa nói: “Cho nên, vẫn còn thời gian.”

“Đại tiểu thư,” Tiếng của Tiêu ma ma từ bên ngoài vang lên, “Người bên chỗ Ninh Vương đến… nói… Ninh Vương bị bệnh rồi, mời Hồ tiên sinh và Đại tiểu thư cùng qua xem xem.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Có vài người thật sự là không nên nhắc tới.

Lang Hoa phân phó A Quỳnh, “Chuẩn bị hòm thuốc, kêu Hồ tiên sinh, chúng ta cùng đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.