Lý Thường Hiển thở hồng hộc quay lại Lạc Thành, trong thành là một mảnh hoảng loạn, mấy chiếc xe bò chở toàn thương binh người đầy máu qua, y công dẫn người lên xe kiểm tra, khiêng những người còn sống xuống chữa trị, những người còn lại trực tiếp mang ra ngoài thành chôn cất.
Ninh Lệnh khom người đi vào trong quân trướng xem xét tình hình, mùi máu tanh xen lẫn mùi hôi thối lập tức đập vào mặt.
Đây là mùi chết chóc.
Phần lớn thương binh đều chết tại đây.
“Mau mau cứu ta! Đau chết mất!” Thương binh lăn lộn trên mặt đất, miệng vết thương chảy mủ ra, đầu không ngừng dập xuống đất, đập “cốp cốp cốp” đến máu thịt lẫn lộn.
Y công trong quân trướng rõ ràng là đã thấy thường xuyên, chỉ lẳng lặng băng vải bố lên người thương binh, hoàn toàn phớt lờ những thương binh đang gào thét.
Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bị đánh bại như vậy.
Những quả cầu lửa mà người Tề ném ra rơi xuống đất liền vỡ tung, chỉ cần dính vào vật gì liền bốc cháy, Bệ hạ ép bọn họ phải liều mạng toàn lực công thành, Tướng quân bên cạnh hắn mới vừa dẫn người xông lên, lập tức cầu lửa của người Tề hết quả này tới quả khác được ném ra, một chuỗi cầu lửa rơi xuống đất lập tức thiêu cháy mọi thứ xung quanh.
Trận đánh này, tiếng kêu thảm thiết rung trời, mặt đất đầy thi thể bị thiêu cháy, mặc dù có người đến được trước tường thành, cũng sẽ rơi vào trong phạm vi tấn công của nỏ khổng lồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432770/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.