Trong đại lao Hoàng Thành Ti, Hứa thị co rúm lại trong góc.
Bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết rung trời động đất.
Bà ta chôn mũi ở trên đùi, bốc cơm thiu bên cạnh lên nhét vào miệng.
Vừa thối vừa lạnh, ẩm ướt, mặn mặn, khiến cho bà ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng bà ta phải sống sót, chỉ vì lúc bà ta bị đưa đến đại lao, có người nói một câu bên tai bà ta, “Muốn sống tiếp, thì không được nói gì cả.”
Chỉ cần Thẩm Xương Cát nói, bà ta ở một bên thừa nhận là đủ rồi.
Kiếp trước, Cố Thế Hoành luôn không được triều đình trọng dụng, Thẩm Xương Cát lại đường làm quan rộng mở cho đến khi gặp Triệu Linh, kiếp này Triệu Linh đã chết, Thẩm Xương Cát không nên mất đi thánh tâm nhanh như vậy chứ.
Không biết là ai nói gì với Thẩm Xương Cát, tiếng kêu tê tâm liệt phế của Thẩm Xương Cát truyền tới, “Không thể nào, Tây Hạ làm sao có thể tấn công Đại Tề chứ? Nói Hoàng thượng ngàn vạn lần không nên mắc lừa, đây là âm mưu... là âm mưu...”
Hứa thị trợn to hai mắt.
Chẳng lẽ đây là thật?
Nếu như Tây Hạ tấn công Đại Tề, Cố gia trợ giúp Thái hậu nghị hoà có bị liên lụy hay không? Vậy tại sao Thẩm Xương Cát lại kêu như vậy? Tin tức này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Kiếp trước là như thế nào?
Hứa thị ở trong đầu không ngừng thu thập tin tức.
“Cố Thế Hoành còn sống? Cố Thế Hoành lại vẫn còn sống!” Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432748/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.