Sau khi sứ thần Tây Hạ từ Đại Tề trở về, thường xuyên vén cánh tay lên cho mọi người nhìn, kể chuyện hắn gặp thần y Đại Tề, chữa hết vết thương cho hắn vô cùng sống động.
Lý Thường Hiển cũng cảm thấy ngạc nhiên, lúc hắn huấn luyện binh sĩ dùng nỏ, thấy nhiều vết thương như vậy, có binh sĩ không chịu nổi loại đau đớn đó, không thể không chặt cả cánh tay xuống. Sau khi sứ thần từ Đại Tề trở về, cánh tay vốn đã tàn phế kia, lại có thể duỗi ra như thường.
Thần y như vậy nhất định phải được Đại Hạ sử dụng.
Lý Thường Hiển đi xuống ngự toạ, nhìn về phía Đông Bình, “Hồ thần y bên cạnh nàng có thể giúp đỡ khống chế ôn dịch?”
Đông Bình khẽ mỉm cười, “Bệ hạ đã lấy được y thư Đại Tề đưa tới rồi, có hiểu rõ những gì viết trong đó không?”
Mặc dù y thư đã được phiên dịch thành tiếng Tây Hạ, nhưng đến chỗ mấu chốt đọc vẫn không thể hiểu nổi, khiến cho người ta không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Ôn dịch lại chia làm hơn bốn mươi loại, hơn nữa mỗi loại ôn dịch cũng không có cùng phương pháp trị liệu, triệu chứng của bệnh khác biệt rất nhỏ, lang trung Tây Hạ xem y thư cũng không dám tùy tiện dùng thuốc, bởi vì trang thứ nhất của y thư đã viết rõ ràng: Sai một ly đi một dặm.
Y thư như vậy ở trong tay ngự y Tây Hạ căn bản cũng không có chỗ dùng.
“Bệ hạ,” Nữ quan tiến lên bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432742/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.