Bà tử nghe được giọng của Vân Nương lập tức cười lên, “Hoá ra Cô nãi nãi cũng nghe được à, vậy cũng chớ để cho chúng ta phí lời nữa, trở lại trong tộc cũng không có lợi cho người đâu, nữ quyến trong tộc phải làm việc bù vào chi phí trong nhà, vất vả như vậy chắc chắn người không chịu nổi đâu.
“Đến lúc đó người mới tự tử thì danh tiếng cũng mất rồi, khổ cũng chịu rồi, không có lợi lắm.”
Lửa giận của Vân Nương bốc cao ba thước, tiến lên một bước đẩy cửa ra muốn dạy dỗ bà tử kia, hai bà tử nhưng lại vén tay áo lên mặt đầy tàn bạo, “Cô nãi nãi muốn làm cái gì?”
Vân Nương bị ánh mắt dữ tợn kia doạ cho lui về phía sau từng bước.
“Đang làm cái gì thế?”
Một bóng người cao lớn đi tới, hai bà tử nhất thời bị sợ hết hồn.
Vân Nương biết giọng nói quen thuộc này.
Là Hàn Chương.
Hàn Chương mặc đồ tang đứng ở cách đó không xa, sắc mặt uy nghiêm.
Hai bà tử lập tức đổi thành mặt mày vui vẻ nịnh hót, “Tướng quân, chúng nô tỳ tới để đón cô nãi nãi về.”
Ánh mắt Hàn Chương rơi xuống người Vân Nương, sau đó dửng dưng rời đi, “Ở chỗ khác ta không xen vào, Hàn gia không phải là chỗ các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Bà tử lập tức khom người cẩn thận, “Tướng quân, là chúng nô tì sai, chúng nô tì sẽ đón cô nãi nãi ra khỏi phủ.”
Hàn Chương không nói thêm gì nữa, xoay người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432741/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.