Bùi Khởi Đường có lúc giống như đứa trẻ vậy, cao hứng lên là không để ý gì cả.
Lang Hoa nhíu mày, “Ngươi buông tay ta ra trước đã.”
Bùi Khởi Đường lúc này mới nhớ ra, ngượng ngùng cúi thấp đầu nói: “Là ta sai rồi, nàng đừng tức giận, ta quên mất.”
Dáng vẻ Bùi Khởi Đường giống như là thật sự không để ý.
Lang Hoa lại nghĩ đến chuyện hắn gặp phải mấy năm qua, sau khi Khánh Vương bị giết, liền sống lang thang chạy trốn khắp nơi, người bên cạnh đều là những người như thế, không giống Lục Anh, từ nhỏ đã theo lão nho học tập, vô cùng để ý những thứ lễ phép này, nàng không thể đòi hỏi Bùi Khởi Đường theo tiêu chuẩn của Lục Anh được.
Lang Hoa nói: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?’
“Xem diều,” Bùi Khởi Đường nói, “Chúng ta vào trong sân xem diều đi.”
Diều có cái gì đáng xem chứ.
Bùi Khởi Đường hứng thú bừng bừng, “Cái này của ta không giống của người khác, cái của ta gọi là diều, của người khác chỉ có thể gọi là diều giấy thôi.
Lang Hoa dĩ nhiên biết diều là cái gì, kiếp trước Hàn Yên bên cạnh nàng làm diều giỏi nhất, mùa xuân, nàng sẽ để cho Hàn Yên thả diều thật cao, nàng ngồi ở trong sân là có thể nghe được tiếng vang “đinh đinh đang đang”, đó là tiếng gió thổi vào dây đàn phía dưới diều phát ra.
Tay nghề làm diều của Hàn Yên là học từ cha nàng, diều bay cao, dây đàn cũng chỉnh tốt, cho dù là thợ chuyên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432724/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.