Chương trước
Chương sau
Bùi Khởi Đường có lúc giống như đứa trẻ vậy, cao hứng lên là không để ý gì cả.

Lang Hoa nhíu mày, “Ngươi buông tay ta ra trước đã.”

Bùi Khởi Đường lúc này mới nhớ ra, ngượng ngùng cúi thấp đầu nói: “Là ta sai rồi, nàng đừng tức giận, ta quên mất.”

Dáng vẻ Bùi Khởi Đường giống như là thật sự không để ý.

Lang Hoa lại nghĩ đến chuyện hắn gặp phải mấy năm qua, sau khi Khánh Vương bị giết, liền sống lang thang chạy trốn khắp nơi, người bên cạnh đều là những người như thế, không giống Lục Anh, từ nhỏ đã theo lão nho học tập, vô cùng để ý những thứ lễ phép này, nàng không thể đòi hỏi Bùi Khởi Đường theo tiêu chuẩn của Lục Anh được.

Lang Hoa nói: “Ngươi muốn cho ta xem cái gì?’

“Xem diều,” Bùi Khởi Đường nói, “Chúng ta vào trong sân xem diều đi.”

Diều có cái gì đáng xem chứ.

Bùi Khởi Đường hứng thú bừng bừng, “Cái này của ta không giống của người khác, cái của ta gọi là diều, của người khác chỉ có thể gọi là diều giấy thôi.

Lang Hoa dĩ nhiên biết diều là cái gì, kiếp trước Hàn Yên bên cạnh nàng làm diều giỏi nhất, mùa xuân, nàng sẽ để cho Hàn Yên thả diều thật cao, nàng ngồi ở trong sân là có thể nghe được tiếng vang “đinh đinh đang đang”, đó là tiếng gió thổi vào dây đàn phía dưới diều phát ra.

Tay nghề làm diều của Hàn Yên là học từ cha nàng, diều bay cao, dây đàn cũng chỉnh tốt, cho dù là thợ chuyên làm diều cũng ít có bản lãnh như vậy.

Mỗi lần Lang Hoa nghe tiếng phát ra từ diều, cảm giác tim mình cũng bay theo lên tận bầu trời.

Mặc dù ngày tháng Hàn Yên sống cùng nàng rất ngắn, nhưng vô cùng trung thành với nàng, cho đến lúc chết còn liều mạng muốn cứu nàng.

Cho nên sau khi đến kinh thành, nàng lập tức bảo Tiêu Ấp đi nghe ngóng xem có thợ làm diều lợi hại hay không, muốn thông qua cái này đi tìm Hàn Yên, đáng tiếc lúc này kinh thành còn chưa thịnh hành chơi diều, cho nên vẫn luôn không có được tin tức của Hàn Yên.

Có lẽ là Bùi Khởi Đường nghe được chuyện này từ trong miệng Tiêu Ấp, cho nên mới làm diều cho nàng.

Lang Hoa đi theo Bùi Khởi Đường ra ngoài nhìn diều.

Trên tay A Mạt giơ một con bướm màu sắc xinh xắn, hai cái đuôi thật dài tung bay trên không trung.

Trên bụng bướm tỉ mỉ buộc hai vòng dây đàn, nhẹ nhàng lay động là có thể nghe được tiếng vang lảnh lót.

Trong lòng Lang Hoa khẽ động, nhìn về phía Bùi Khởi Đường, “Thợ làm diều đang ở đâu?”

Lang Hoa nhướng lông mày lên, nhìn có vẻ rất cao hứng.

Bùi Khởi Đường cười nói: “Không có thợ nào hết, là ta làm đó.”

Lang Hoa tương đối bất ngờ, “Ngươi còn biết làm diều.”

Thấy sự vui mừng trên mặt Lang Hoa mất đi hơn nửa, Bùi Khởi Đường không biết mình đã làm sai điều gì, hay hình mà hắn làm không phải là hình mà nàng muốn? Hắn cũng là từ trong miệng Tiêu Ấp nghe nói Lang Hoa tìm người biết làm diều khắp nơi, mới dựa theo dáng vẻ Tiêu Ấp nói làm cái này đưa cho Lang Hoa.

Bùi Khởi Đường nói: “Nàng nếu không thích, ta sẽ sửa lại một chút.”

Lang Hoa cẩn thận ngắm, “Không cần đâu, như thế rất đẹp rồi.” Rất lâu rồi nàng chưa được nghe tiếng của diều, vừa nghĩ như thế liền hứng thú lại, quay đầu phân phó Tiêu ma ma, “Tìm hai người tới thả diều lên.”

Chỉ cần Lang Hoa thích thì tốt.

“Cần gì phải tìm người tới thả,” Bùi Khởi Đường cười nói, “Mình tự thả mới càng thú vị.”

Giọng Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng, có cảm giác khuyến khích, “Nhìn nó bay lên, bất kể nó bay cao bao nhiêu, sợi dây kia từ đầu đến cuối đều ở trong lòng bàn tay nàng, vậy không phải là rất tốt sao?”

“Bùi Tứ công tử, phía Bùi đại nhân nói chuyện xong chuẩn bị đi rồi.” Tiêu ma ma tới bẩm báo.

Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, giao sợ dây diều kia vào tay Lang Hoa, “Lúc rảnh rỗi, nàng hãy thử xem.”

Lang Hoa gật đầu một cái.

Lúc này Bùi Khởi Đường mới bước nhanh ra ngoài.

...

Từ Cẩn Du ngồi xe ngựa đến cửa Từ phủ.

Hạ nhân Từ gia vội vàng đặt bốn băng ghế ở trước xe, hai nha hoàn khom người hầu hạ Từ Cẩn Du xuống xe.

Từ Cẩn Du đội vải che bước vào cửa Từ gia, Từ phu nhân dẫn ma ma quản sự đã chờ ở nơi đó.

“Con về rồi đấy à, sáng sớm hôm nay con kêu người đưa thư về, ta còn không dám tin,” Từ phu nhân nói rồi tươi cười, “Ta còn tưởng phải chờ tới cuối tháng mới có thể gặp con.”

Từ Cẩn Du đi thỉnh an Từ lão phu nhân trong sự hộ tống của cả đoàn người.

Từ lão phu nhân cười vui vẻ, “Mấy ngày không gặp lại đẹp hơn rồi,” Nói rồi nheo mắt lại, “Bộ dạng kia càng ngày càng giống phụ thân con.”

Từ phu nhân bên cạnh hé miệng cười, “Là giống lão phu nhân, lông mày, gò má kia, mọi cử động đều rất giống lão phu nhân, nhất là đôi tay này, thật là giống nhau như đúc.”

Ngón tay Từ Cẩn Du thon dài, vô cùng xinh đẹp.

Từ lão phu nhân gật đầu một cái, tỉ mỉ nhìn Từ Cẩn Du một lần mới nói: “Ở trong cung thế nào rồi? Sao đột nhiên lại có thể về nhà? Không phải nói tâm tình Thái hậu không tốt, muốn con phụng bồi nhiều hơn sao?”

Từ Cẩn Du lắc lắc đầu, “Thái hậu nương nương nghe nói hòa đàm với Tây Hạ tiến hành rất thuận lợi, trong lòng cao hứng, nên để cho con trở lại ở ít ngày phụng bồi tổ mẫu và mẫu thân.”

Từ phu nhân rất cao hứng, “Đây là chuyện tốt, vốn dĩ ta cũng muốn đi xin Thái hậu một ân điển...”

Từ lão phu nhân lại có suy nghĩ khác, ngước mắt lên nói: “Có phải trong cung có chuyện gì không?” Nói rồi nhìn về phía Hà ma ma bên cạnh.

Hà ma ma khom người nói: “Bởi vì Cố đại tiểu thư mấy ngày nay thường vào cung phụng bồi Thái hậu, cho nên Đại tiểu thư mới rảnh rỗi.”

Là nó.

Từ lão phu nhân lập tức sầm mặt xuống, “Đứa bé kia cũng thật là kỳ quái, nơi có nó luôn không yên ổn, chúng ta từ Hàng Châu trở lại trong kinh, nó cũng đi theo,” Nói rồi từ từ lần tràng hạt trong tay, “Tùng Nguyên còn cố niệm tình cảm trước đây, muốn mở tiệc trong nhà đón bà cháu bọn họ qua đây tụ tập, vừa nói xong chuyện này… còn chưa, lại xảy ra lời đồn đại của nó và Hàn Tướng quân.”

Từ Cẩn Du ăn miếng quýt Từ phu nhân đút tới miệng, “Tổ mẫu lúc ở Hàng Châu đã gặp được Cố Lang Hoa ạ?”

Từ lão phu nhân hơi nhíu mày, “Ta còn chưa gặp nó, chỉ là nghe nói ở trên sông Tiền Đường nó tranh đấu cùng mấy tên nam nhân, khi đó ta còn nói với mẫu thân con, Cố gia sau này nhất định là tai họa không ngừng. Nữ tử nên có dáng vẻ của nữ tử, nếu không sẽ dẫn đến thị phi.”

Từ phu nhân vội nói: “Lời đồn đại kia là giả, trưởng bối Hàn gia ra mặt đã nhận Cố Lang Hoa làm nghĩa nữ, Hoàng thượng mời Bùi Tư Thông đại nhân làm người lo liệu rồi ạ.”

Từ lão phu nhân lắc đầu một cái, “Chuyện đến chỗ Hoàng thượng, thật hay giả còn chưa làm rõ ràng, Hàn gia có thể thoải mái đáp ứng như vậy, cũng là vội vàng muốn đè chuyện này xuống...”

Hà ma ma nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được chen vào, “Lão phu nhân, phu nhân không biết sao, sáng sớm hôm nay phu nhân của Hàn Tướng quân đã để cho người truyền tin tức đến Cung Từ Ninh, nói là Hàn Tướng quân muốn bỏ vợ, Thái hậu nương nương gần đây tức giận với Hàn Tướng quân, không muốn quản chuyện này, đến cả Hàn phu nhân vào cung thỉnh cầu cũng mặc kệ.”

Từ lão phu nhân nhìn về phía Từ Cẩn Du, “Con ở trong cung nghe được nhiều lời ong tiếng ve, tuyệt đối đừng để ý tới, con là đại gia khuê tú đứng đắn, không giống như những người đó, không thể không để ý đến danh tiếng tổ tiên để lại.”

Từ Cẩn Du gật đầu một cái, tựa vào người Từ lão phu nhân, “Tổ mẫu yên tâm, tôn nữ sẽ không đâu.”

Sắc mặt Từ lão phu nhân lo lắng, “Cố Lang Hoa đó, nếu con gặp nó ở Cung Từ Ninh, cũng đừng đến gần nó. Loại người như vậy bản lĩnh khác thì không có, rất dễ làm hư người khác.” Bà ta sống mấy chục năm, hạng người gì mà chưa thấy qua, loại người còn nhỏ tuổi đã không an phận như Cố Lang Hoa này, tương lai sẽ không có kết quả gì tốt.

Từ lão phu nhân nói tới chỗ này, hạ nhân tới bẩm báo, “Lão gia trở lại rồi.”

Từ Cẩn Du vui vẻ đứng lên, “Con đi đón cha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.