"Quan gia,” Nội thị tiến lên hạ thấp giọng bẩm báo, “Vinh Quốc công đi bái kiến Thẩm đại nhân, kết quả... ngã bệnh ở cửa nhà Thẩm đại nhân, có thể... không tốt lắm.”
Thẩm Xương Cát bị cách chức điều tra, Vinh Quốc công bệnh nặng nhưng lại muốn tới cửa bái kiến.
Hoàng Đế cười lạnh, nói: “Hắn thật là phô trương.”
Một tội quan như Thẩm Xương Cát lại có thể ngồi ở nhà là có thể chỉ điểm giang sơn, hắn thật sự coi mình là thiên tử sao?
Đang nói chuyện, nội thị mang tấu chương vào cửa, xếp ở trên bàn.
Hoàng Đế nheo mắt lại, “Tại sao hôm nay lại có nhiều tấu chương như vậy?”
Nội thị vội nói: “Là Trung Thư Tỉnh đưa tới, nói là chúc mừng Đại Tề cùng Tây Hạ hòa đàm.”
Hàn Chương quỳ dưới đất nghe được lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, tựa như tất cả ý khí lập tức tan thành mây khói. Hắn đưa tay ra bắt đầu sắp xếp lại dư đồ trên đất, theo dư đồ cuốn lên, những non sông tươi đẹp kia dần dần biến mất ở trước mắt Hàn Chương, cuối cùng biến thành không có gì cả.
Bên tai Hoàng Đế dường như lại vang lên lời của Hàn Chương, “Vi thần trú đóng ở Lĩnh Bắc nhiều năm, củng cố thành luỹ, nghiêm phòng ngoại địch xâm phạm, cho rằng bảo vệ lãnh thổ Đại Tề, nhưng quay đầu lại, Đại Tề lại coi vi thần là địch nhân.”
“Vi thần cho rằng từ đầu đến cuối, Hoàng Thượng và Đại Tề đều cần vi thần đứng ở nơi đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432717/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.