"Quan gia,” Nội thị tiến lên hạ thấp giọng bẩm báo, “Vinh Quốc công đi bái kiến Thẩm đại nhân, kết quả... ngã bệnh ở cửa nhà Thẩm đại nhân, có thể... không tốt lắm.”
Thẩm Xương Cát bị cách chức điều tra, Vinh Quốc công bệnh nặng nhưng lại muốn tới cửa bái kiến.
Hoàng Đế cười lạnh, nói: “Hắn thật là phô trương.”
Một tội quan như Thẩm Xương Cát lại có thể ngồi ở nhà là có thể chỉ điểm giang sơn, hắn thật sự coi mình là thiên tử sao?
Đang nói chuyện, nội thị mang tấu chương vào cửa, xếp ở trên bàn.
Hoàng Đế nheo mắt lại, “Tại sao hôm nay lại có nhiều tấu chương như vậy?”
Nội thị vội nói: “Là Trung Thư Tỉnh đưa tới, nói là chúc mừng Đại Tề cùng Tây Hạ hòa đàm.”
Hàn Chương quỳ dưới đất nghe được lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, tựa như tất cả ý khí lập tức tan thành mây khói. Hắn đưa tay ra bắt đầu sắp xếp lại dư đồ trên đất, theo dư đồ cuốn lên, những non sông tươi đẹp kia dần dần biến mất ở trước mắt Hàn Chương, cuối cùng biến thành không có gì cả.
Bên tai Hoàng Đế dường như lại vang lên lời của Hàn Chương, “Vi thần trú đóng ở Lĩnh Bắc nhiều năm, củng cố thành luỹ, nghiêm phòng ngoại địch xâm phạm, cho rằng bảo vệ lãnh thổ Đại Tề, nhưng quay đầu lại, Đại Tề lại coi vi thần là địch nhân.”
“Vi thần cho rằng từ đầu đến cuối, Hoàng Thượng và Đại Tề đều cần vi thần đứng ở nơi đó.”
“Bây giờ xem ra, Hoàng Thượng không cần vi thần nữa rồi.”
Một tướng quân từng hăng hái như vậy nhưng hôm nay lại hồn bay phách lạc xếp lại dư đồ, vì nước chinh chiến cả đời, đổi lấy kết quả lạnh lùng thê lương.
Chiến đấu anh dũng và đẫm máu, dùng mạng để vật lộn.
Cuối cùng không địch lại được những tấu chương viết đầy câu chữ nịnh hót kia.
Bất luận là ai cũng sẽ lạnh lòng.
Hoàng Đế cảm thấy có chút không đúng, rất không đúng, hắn nhớ phụ hoàng trước khi chết từng kéo tay hắn và nói, “Nếu như có võ tướng nguyện ý vì con đi chinh chiến sa trường, có văn quan nguyện ý vì con mà hiến sách thí chính, như vậy đế vị của con cũng sẽ vững chắc.”
Hắn muốn đổi Hàn Chương, nhưng không muốn làm cho Đại Tề từ đây không còn ai có thể dùng được.
Hoàng Đế phải có thủ đoạn của Hoàng Đế, không thể giống như những kẻ trên chợ, thủ đoạn vô lại đùa bỡn đó được. Vì để vu hãm một võ tướng, ngay cả mặt mũi hắn cũng không cần, còn có ai có thể kính phục hắn?
Thường ngày hắn có quyết sách gì, những Ngự sử giám quan kia luôn muốn gián ngôn.
Nhưng lần này lại không ai lên tiếng, là bởi vì cái này căn bản không có cái gì tốt mà tranh luận.
Không có ai sẽ nói phải trái phân thị phi với tiểu nhân phóng đãng.
Hắn bây giờ, đường đường là thiên tử, ở trong lòng văn võ bá quan chính là một tiểu nhân.
Hoàng Đế mở tấu chương ra, toàn là từ ngữ ca ngợi, nhưng lại khiến cho lửa giận trong lòng hắn nung nấu càng dữ dội hơn, những thứ từ ngữ ca ngợi này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở trên ngự án của Hoàng Đế Đại Tề. Hắn mở Tiên Hà của Đại Tề ra, từng cuốn từng cuốn giống như một bàn tay, lần lượt tát vào mặt hắn.
Chẳng trách đảng của Thái Hậu không có bất kỳ động tác nào.
Thái Hậu chẳng những đang trừng phạt Hàn Chương mà còn đang xem chuyện cười của hắn, nhìn hắn bị người ta coi là một hôn quân như thế nào, nếu hoàng vị của hắn không vững, Thái Hậu có thể thừa dịp mà vào.
Thẩm Xương Cát được hắn tín nhiệm như vậy mà còn dám phản bội hắn.
“Khốn nạn…” Ánh mắt Hoàng Đế dường như sắp bốc lửa, giơ tay gạt hết tấu chương trên ngự án xuống đất, “Gọi Tả Thừa Ân đến đây cho ta.”
Trong đại điện vang lên thanh âm của Hoàng Đế.
Giống như sấm sét cuồn cuộn, nổ tung trên đỉnh đầu mọi người.
Lửa ngút trời, muốn biến tất cả thế gian này hóa thành tro bụi.
Thiên tử tức giận, núi sông biến sắc.
Tả Thừa Ân của Hoàng Thành Ti rất nhanh đã đến đại điện, hắn thấy cung nhân đã sợ đến mức run lẩy bẩy.
Mặc dù hắn vẫn chưa biết là ai chọc tức Hoàng Thượng nhưng có thể khẳng định người này sắp thảm rồi.
Có phải là Hàn tướng quân hay không? Trong lòng Tả Thừa Ân cơ hồ cho rằng người đó chính là Hàn Chương.
Bây giờ chỉ có Hàn Chương quỳ ở chỗ này, cũng chỉ có cái tên Hàn Chương võ phu không hiểu dàn xếp mới dám cùng Hoàng Thượng tranh cãi.
Nơi này không phải là Lĩnh Bắc, Hàn Chương cũng không phải là đại tướng thủ quan, đáng tiếc Hàn Chương làm quan nhiều năm nhưng lại không hiểu những đạo lý này, nếu như Thẩm đại nhân nghe được tin tức này, trong lòng nhất định sẽ rất cao hứng.
Thanh âm nhàn nhạt của Hoàng Đế từ trên đỉnh đầu Tả Thừa Ân truyền tới, “Áp giải Thẩm Xương Cát vào đại lao Hoàng Thành Ti, trẫm muốn đích thân thẩm vấn hắn, kiểm tra và niêm phong Thẩm gia từ trên xuống dưới, tất cả văn thư lựa chọn từng cái một, có bất cứ dấu vết nào đều phải báo lên cho trẫm.”
Tả Thừa Ân ngẩn người tại chỗ, hắn cơ hồ không dám tin tưởng vào tai mình, Hoàng Thượng nói ai cơ?
Không phải Hàn Chương? Làm sao có thể không phải là Hàn Chương chứ?
Tả Thừa Ân hồi lâu mới lắp bắp nói: “Hoàng Thượng, người nói là...”
Khiến cho Hoàng Đế hận không thể lập tức rút kiếm ra, chém Tả Thừa Ân đứng ngẩn ra ở đó thành hai khúc.
Bây giờ rốt cuộc là ai làm chủ Hoàng Thành Ti? Thẩm Xương Cát?
Thiên hạ này là ai làm chủ? Chẳng lẽ cũng là Thẩm Xương Cát?
Ánh mắt của Hoàng Đế toát ra lửa, cười lạnh một tiếng, “Các ngươi cũng muốn tạo phản sao?”
Long nhan giận dữ khiến cho lông tơ trên người Tả Thừa Ân dựng đứng hết lên, hắn cảm thấy cổ lạnh như băng, dường như đầu và người đã sắp đứt ra, “Thần không dám, vi thần lập tức dẫn người lùng bắt tội thần Thẩm... Thẩm Xương Cát.”
“Cút....” Hoàng Đế vỗ mạnh tay lên ngự án.
Ngược lại, hắn muốn xem xem, còn có ai, còn có ai dám đùa bỡn với thiên tử như hắn nữa?
“Ngài không thể đi vào, Hoàng Thượng đang nghị sự...” Ngoài điện truyền tới thanh âm của nội thị.
Trên mặt Hoàng Đế hiện ra sát cơ, giận dữ quát lên, “Là kẻ nào? Để hắn vào.”
Nội thị ngoài cửa không khỏi thở dài, lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Từ đại nhân, ngài việc gì mà phải khổ như vậy?”
Từ Tùng Nguyên cầm tấu chương bước vào trong đại điện, mồ hôi đã ướt hết vạt áo của hắn, thế nhưng hắn sau khi hành lễ xong vẫn đứng ở chỗ đó như cũ, “Hoàng Thượng, vi thần có bản tấu.”
Sắc mặt Hoàng Đế tái xanh giống như một con sư tử há cái miệng to như chậu máu ra, đứng lên đi từ ngự toạ xuống, đi tới bên cạnh Từ Tùng Nguyên, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Từ Tùng Nguyên cắn răng quỳ xuống, giơ tấu chương thật cao lên đỉnh đầu, thanh âm của ông ta có chút run rẩy, nhưng vẫn nói rõ ràng, “Hoàng Thượng, Đại Tề không thể không có tướng quân Hàn Chương, ngài ấy những năm này canh giữ ở Lĩnh Bắc cực khổ vô cùng... Những lời đồn đại bên ngoài kia đều là cố ý vu khống hãm hại chứ không phải là thật, xin Hoàng Thượng minh xét kỹ lưỡng, phân rõ trung thần và gian thần.
Cho nên ông ta tới đây.
Có thể sẽ không có kết quả tốt, nhưng ông ta muốn thực hiện chức trách của mình, đặc biệt là hôm nay lão sư không còn ở kinh thành, ông ta càng không thể cho lão sư mất thể diện.
Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, “Ngươi ngược lại còn có mấy phần lương tâm.”
Nghe được lời này, Từ Tùng Nguyên có chút bất ngờ.
Hoàng Đế đi lên trước, đỡ Hàn Chương trên đất dậy, “Hàn ái khanh bình thân, mặc dù lần này triều đình muốn cùng Tây Hạ hòa đàm cũng là vì bình diệt chiến loạn, để cho bách tính được nghỉ ngơi lấy sức. Khanh ở biên cương cực khổ công cao, trẫm làm sao lại tin tưởng những lời đồn đại bên ngoài kia. Khanh yên tâm, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho khanh, trừng phạt những tên gian thần nịnh hót kia, trả lại trong sạch cho khanh.”
Từ Tùng Nguyên có chút ngẩn ra, không ngờ Hoàng Thượng chẳng những không trách tội Hàn Chương, hơn nữa còn muốn làm chủ cho Hàn Chương.
Kết quả như vậy ai cũng không ngờ được.
Là ai đang giúp Hàn Chương? Hay là Hoàng Thượng có tâm tư khác? Từ Tùng Nguyên nhất thời tính toán không ra, người người đều cho rằng Hàn Chương lần này nhất định sẽ suy bại, không phải là không có lý do.
Có người ở trong đó ngăn cơn sóng dữ sao?
Nếu quả thật có một người như vậy, người này sẽ là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]