Hoàng Viện Sứ đột nhiên ngây ra đó.
Lời này là ý gì?
Lẽ nào Hồ Trọng Cốt thật sự có thể trị khỏi vết thương của người Tây Hạ?
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, Hồ Trọng Cốt đã mở hòm thuốc, cầm ra một túi vải.
Sứ thần Tây Hạ chỉ cảm thấy trên cánh tay hơi lạnh, một thứ nóng nóng đổ ra, cả cánh tay lập tức trở nên thoải mái, ông ta đang muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì thì bên tai đã truyền tới tiếng hét kinh hãi.
Thái y bên cạnh trợn tròn mắt, nhìn Hồ Trọng Cốt, “Ngươi… sao ngươi dám…”
Hồ Trọng Cốt giơ con dao trong tay lên, biểu cảm không đồng tình.
Cánh tay của Sứ thần Tây Hạ bất thình lình bị Hồ Trọng Cốt cắt ra một đường vết thương, máu tươi bọc lấy nước mủ thoáng chốc tuôn ra.
Còn chưa phán đoán rõ ràng lại đã hạ đao nhanh nhẹn như vậy.
Hoàng Viện Sứ nhíu mày, “Ngươi có biết y trị thế nào không?”
Hồ Trọng Cốt cười hi hi, “Còn chưa biết…”
Xung quanh lập tức rộ lên.
Trên mặt Hồ Trọng Cốt tràn đầy tự tin, “Nhưng… máu đọng bị trích ra rồi thì đương nhiên sẽ biết thôi…” Ông ta đưa tay ra sờ kĩ càng trên cánh tay dị dạng đó, “Một lần nữa đánh gãy phần xương chỗ này ra mới có thể moi được phần xương cốt vỡ vụn bên trong ra.”
Nối lại đứt đoạn là cách khoa xương cốt thường dùng, đương nhiên không có gì đáng nói.
Nhưng moi ra xương cốt vỡ vụn bên trong nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432699/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.