Chương trước
Chương sau
Trong cung Thái Hậu yên bình, không khí trong thư phòng của Hoàng Đế lại lạnh như băng sương.

Hoàng Đế trên ngự toạ nheo mắt nhìn ba cha con đang đứng trong điện.

Bùi Tư Thông hiển nhiên đã đổ mồ hôi, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, khi nhìn về phía Bùi tứ công tử, ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Khi nhìn về phía Bùi đại công tử lại vô cùng an tâm, ra ý bảo Bùi đại công tử đừng nói nhiều.

Hoàng Đế nghĩ tới ánh mắt của tiên hoàng lúc tại thế nhìn hắn, dù hắn là trưởng tử nhưng lại không được tiên hoàng yêu mến, tiên hoàng và Thái Hậu đều thích Huệ Vương, hắn thường xuyên ở ngoài điện nghe thấy Thái Hậu nhiệt tình uống trà nói chuyện với Huệ Vương, chỉ nói những chuyện phiếm thường ngày nhưng thực tế là đang dạy Huệ Vương làm thế nào xử lý sự vụ.

Ai gần ai xa nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Việc Bùi tứ công tử gây chuyện ở Hàng Châu đã truyền đi sôi sục, Bùi Tư Thông lại không có nửa câu ý muốn gỡ tội cho hắn, trái lại trước ngự tiền kể hết tội danh của hắn, không cho Bùi tứ công tử cơ hội nói chuyện.

Hoàng Thượng đưa mắt nhìn Bùi tứ công tử, người bị Bùi Tư Thông nói là vô pháp vô thiên này trong mắt lại có sự quật cường và sa sút, trên người dù thiếu mùi sách vở của Bùi đại công tử nhưng anh tư lại hiên ngang, thần thái tràn trề. Có lẽ là sớm đã rời khỏi gia đình, ở bên ngoài trải qua phong ba bão táp, trên người kẻ nhỏ tuổi nhất này lại có một loại sức mạnh bền bỉ vững như bàn thạch.

Hoàng Đế đột nhiên nói với Bùi Tư Thông: “Ta nghe người bên ngoài đều nói lão tứ nhà ngươi không thể đi lại?” Giờ còn có thể nghiêm chỉnh đứng trong đại điện.

Bùi Tư Thông còn chưa lên tiếng, Bùi Khởi Đường đã bẩm báo, “Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân không phải sinh ra đã không thể đi lại, là cha ruột ban ơn cho một trận đòn nên mới liệt trên giường, may mà ở Hàng Châu gặp được một vị danh y đã trị khỏi vết thương, không thì chỉ e là Hoàng Thượng triệu kiến, thảo dân cũng không có phúc khí tới.”

Sắc mặt Bùi Tư Thông đột nhiên trở nên tái mét, “Nếu không phải ngươi làm càn, ta hà tất đánh ngươi. Không nói cái khác, nghịch tử này vì xem bệnh đã đập hiệu thuốc người ta, nếu không phải vi thần tới kịp, còn không biết để hắn gây ra hoạ gì. Năm đó vi thần nên… đem tên bất hiếu này…”

Bùi Khởi Đường tiếp lời, “Đem tên bất hiếu là con này đánh chết.”

Bùi Khởi Đường toàn là bộ dạng không để tâm, làm cho Bùi Tư Thông tức tới gân xanh trên trán nổi lên, suýt chút muốn giơ tay lên trước mặt Hoàng Đế.

Bùi đại công tử giật mình, may mà lúc then chốt Bùi Tư Thông tỉnh lại, vội cúi người cáo tội với Hoàng Đế, đến cuối cùng hơi thở lại không thể hoàn toàn bình phục, tiếng nói run rẩy, “Vốn là chuyện nhà của vi thần, lại không ngờ làm ầm tới ngự tiền, khiến Hoàng Thượng chê cười rồi.”

Hoàng Đế không hề để tâm nhìn bộ dạng hai cha con đánh đánh giết giết.

Như vậy lại chứng minh tin đồn mà Hoàng Thành Ti nghe ngóng được đều là sự thật.

Cha con Bùi gia không hợp đã lâu, nếu không phải vì Bùi Khởi Đường ở Hàng Châu gây ra chuyện, Bùi Tư Thông cũng sẽ không thoát sạch can hệ với Thẩm Xương Cát, tra rõ ràng vụ án của Giang Chiết.

Nói tới thần y liền liên quan tới Cố gia mà Thẩm Xương Cát tìm mọi cách gây khó dễ.

Hoàng Đế nói: “Nghe nói ngươi dùng mạ non mới đổi được y trị của lang trung Cố gia?”

Ai ai cũng đều cho rằng Bùi Khởi Đường bắt bớ tặc phỉ ở khắp Giang Chiết mới khiến Cố gia không tính toán hiềm khích, tới cửa trị bệnh cho hắn ta, thực tế, cái thật sự đánh động tới Cố gia là một thuyền mạ non Bùi Khởi Đường chuyển tới. Mạ non dùng hạt giống thượng hạng gieo ra, trong hai ngày đã trồng khắp tất cả ruộng đất của Cố gia, như vậy mới khiến Cố gia triệt để nguôi giận.

Cố đại tiểu thư có thể trả lại bạc Bùi Khởi Đường đã treo thưởng tróc nã tặc phỉ lại không nỡ nhổ đi mạ non từ trong ruộng, suy cho cùng, Cố gia là thân sĩ dựa vào ruộng đất để sống, cái quý trọng nhất chính là lương thực, càng huống hồ là mạ non đã mọc lớn như thế.

Những việc rất ít người biết này, Hoàng Đế ở xa tít Kinh Thành lại biết rõ mồn một, Thẩm Xương Cát dù để mất Xu Minh nhưng vẫn tận chức tận trách làm tai mắt của Hoàng Đế.

Mắt Bùi Khởi Đường như suối trong phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Chỉ cần có thể đứng lên, đừng nói tặng mạ non, cứ coi như là tặng ra tất cả đồ của mình, thảo dân cũng đồng ý.” Nói rồi dừng lại, “Không có ai có thể biết một kẻ bại liệt vất vả thế nào, cứ coi như kiếm nhiều tiền bạc hơn nữa, bất luận đi tới đâu, vẫn là bị thương hại và chê cười, thảo dân tình nguyện cả đời đều không ngủ, cũng không muốn ngày ngày đêm đêm cũng đều bị nhốt trên giường.”

Hoàng Đế dường như chỉ là tuỳ ý hỏi, “Y thuật của lang trung Cố gia đó cao minh như vậy? So với thái y viện của trẫm thì thế nào?”

Bùi Khởi Đường cúi người nói: “Thái y viện sở trường nội khoa và phụ khoa, đường y của Cố gia nhiều năm du tẩu ở biên cương Vệ Sở, lại từng tới nước Đại Thực học cốt khoa và ngoại khoa, về mặt này e là khó có người vượt qua.”

Trong buồng trong của địa điện đột nhiên phát ra tiếng sứ vỡ giòn tan.

Trong buồng trong có người.

Cha con Bùi gia nhìn qua.

Hoàng Đế vẫy vẫy tay, nội thị lập tức biết ý, đến buồng trong, từ bên trong đưa ra hai người.

Trong đó một người là quan viên của Trung Thư Tỉnh Từ Tùng Nguyên, một người khác trông rất cường tráng là người Tây Hạ.

Người Tây Hạ khó lòng che đậy thần tình kích động trên mặt, lập tức tiến lên trước bái trước mặt Hoàng Đế, nói một chuỗi tiếng Tây Hạ.

Từ Tùng Nguyên bên cạnh dịch nói: “Hoàng Thượng, sứ thần Tây Hạ xin người truyền vị lang trung đó trị thương cho ông ta. Vết thương của ông ta nhiều nă không khỏi, mấy năm nay khiến ông ta cả đêm khó ngủ, nếu có thể trị khỏi vết thương này, chính là ban ơn lớn nhất của vương triều Đại Tề với ông ta.”

Sứ thần Tây Hạ đã vén ống tay áo, lộ ra cánh tay phải dị dạng, sau đó dùng ngôn ngữ của Đại Tề nói: “Xin Hoàng Thượng ban ơn.”

Cha con Bùi gia ngẩn mặt ra, ngày mai mới là ngày triều đình thiết yến mời sứ thần, hôm nay hắn đã vào cung làm gì?

Lẽ nào là để xin chẩn bệnh?

Từ Tùng Nguyên nói: “Sứ thần Tây Hạ nghe nói hôm nay Thái Hậu muốn triệu kiến một vị thần y, cho nên vào cung xin thần y chẩn trị.”

Nội thị tới bẩm báo, “Chỗ Thái Hậu nương nương thực sự đã triệu một vị lang trung họ Hồ…”

Hoàng Đế nhìn về phía Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường nói: “Chính là Hồ Trọng Cốt trị khỏi vết thương của thảo dân…”

Sắc mặt Hoàng Đế hờ hững, không nhìn ra được đang nghĩ gì, dặn dò nội thị, “Truyền thái y viện và Hồ Trọng Cốt lần lượt chẩn trị cho sứ thần, trẫm muốn xem xem thần y này rút cuộc có bản lĩnh lớn thế nào?”



Hồ Trọng Cốt được mời tới trong điện kế bên, nhìn xung quanh chỗ nào cũng náo nhiệt.

Trong tay hai ngự y nắm chặt tiểu đồng nhân đang thấp giọng nghị luận.

Ánh mắt của Hồ Trọng Cốt lướt qua người mọi người, lập tức rơi lên người người Tây Hạ ngồi trên ghế.

Cánh tay của Tây Hạ đang đặt trên chiếc bàn thấp, vết thương màu tím đỏ trên cánh tay giống như cái miệng lớn đầy máu của dã thú, xung quanh vết thương lún sâu vào, xương cốt nghiêng sang bên cạnh một cách quái dị, dường như sớm đã đứt lìa, chỉ dựa vào da thịt để kết nối lại với nhau.

Các Thái Y xem kĩ vết thương rồi ào ào lắc đầu, lại không biết từ đâu đưa ra một đôi cánh tay gầy khô, ấn lên trên cánh tay đó.

Các thái y kinh ngạc quay đầu sang, nhìn thấy Hồ Trọng Cốt sắc mặc vàng vọt, trên trán toàn nếp nhăn, mũi lồi vểnh như miệng chim ưng đang há ra, dưới cằm có một chòm râu.

Người này không chỉ trông lôi thôi, người cũng cực kì xấu xí, khiến người ta nhìn thêm một lát chỉ muốn một quyền đánh lên mặt ông ta.

Một người đều bị người ta ghét như vậy, hôm nay lại có thể vào cung diện kiến Hoàng Thượng.

Thái y bắt đầu nghị luận. Đại Tề đã sớm mở y thự, phàm là lang trung có chút danh tiếng ở dân gian đều có thể trải qua khảo thí vào y thự học tập, nhưng họ lại chưa từng nghe nói người tên là Hồ Trọng Cốt này.

Người như vậy ở trên phố lừa gạt bách tính vô tri thì thôi, vào trong cung rất nhanh sẽ hiện ra nguyên hình.

Thái y lắc đầu, Hồ Trọng Cốt cũng lắc đầu theo, thái y thở dài, Hồ Trọng Cốt cũng không nhịn được thở dài. Bộ dạng của Hồ Trọng Cốt khiến thái y tức giận.

Thái y viện Hoàng Viện Sứ đang muốn lên trước nói chuyện.

“Đúng là đáng thương,” Hồ Trọng Cốt đã mở lời trước, ông ấy dùng con mắt kích cỡ bằng hạt đậu xanh nhìn Sứ thần Tây Hạ đó, “Nếu ngài gặp được ta sớm một chút, hà tất phải chịu nhiều khổ như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.