Nói một lúc lâu, Bùi Khởi Đường cũng nên nghỉ ngơi.
Lang Hoa đứng lên, "Ngươi trước nghỉ một lát, chúng ta ngày mai nói tiếp."
Bùi Khởi Đường hơi hơi giật giật chân, ánh mắt lập tức mờ mịt, "Lại ngồi cùng ta trong chốc lát đi, dược hiệu còn chưa ngấm nên rất đau, ngủ không được."
Bộ dáng hắn trông đáng thương hề hề.
Thương cân động cốt, huống chi mấy ngày nay hắn cũng không có thật tốt dưỡng thương. Nhất là xương trên lưng bị lệch khớp phải dùng dây thừng buộc lại, nếu không tương lai nhất định sẽ lưu lại bệnh căn.
Lang Hoa cẩn thận nhớ lại. Tuy rằng kiếp trước Bùi Khởi Đường từng ra chiến trường nhưng là trong kinh truyền tụng hắn thiện dụng binh pháp, cũng không có ai nói hắn là một anh hùng hào kiệt bảo vệ nước nhà. Khi hắn mười ba mười bốn tuổi đã có thể chèn ép kỵ binh Tây Hạ, bắt sống Xu Minh, sau khi lớn lên chắc hẳn sẽ là uy phong lẫm lẫm, thanh danh truyền xa. Có lẽ chính là bởi vì thương thế trên người hắn mới làm cho hắn không được thi triển.
Nếu một đời này Hồ tiên sinh và nàng không trị thương cho hắn? Hắn sẽ biến thành bộ dáng gì?
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa lâm vào suy nghĩ sâu xa. Đã rất nhiều lần, nàng cứ như vậy đột nhiên ở trước mặt hắn thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Mỗi lần vào thời điểm này, cảm tình trong ánh mắt nàng đều phong phú mà nhẵn nhụi, làm cho hắn muốn dò xét một hai, rồi lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432665/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.