Lang Hoa từng hầu hạ tổ mẫu uống thuốc, khi ấy bệnh của tổ mẫu thật sự nghiêm trọng. Hồ tiên sinh khai dược vừa đắng vừa sánh, tổ mẫu uống mấy ngụm sẽ ho khan, nhưng nàng vẫn ngoan tâm cho tổ mẫu uống hết thuốc.
Bởi vì không có biện pháp khác, đây là hy vọng duy nhất giúp tổ mẫu có thể sống.
Tổ mẫu vì chữa bệnh chịu nhiều khổ như vậy nhưng cũng không oán giận một câu, ngược lại mỗi lần đều thập phần thoải mái mà cười với nàng, muốn để cho nàng an tâm.
Tổ tôn hai người cùng nhau trải qua đoạn thời gian gian nan nhất ấy.
Cho nên sau đó, nàng đã thề sẽ không vì Hứa thị mà thương tâm khổ sở.
Một người một khi đã ra khỏi thế giới của ngươi, như vậy sẽ không vào được nữa.
Bùi Khởi Đường uống thuốc rất chậm, sau một lúc lâu mới uống xong bát thuốc.
"Nàng đang suy nghĩ chuyện Hứa thị sao?"
Lang Hoa nâng mi mắt lên, không biết vì sao Bùi Khởi Đường luôn dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của nàng.
Nghe nói Hứa thị rời Hứa gia đi vào chùa, mỗi người đều nói nàng là vong ân phụ nghĩa bức tử mẹ đẻ, nàng nghe nói như thế cũng chỉ là cười cười mà thôi.
Nếu nàng dám xử trí Hứa thị liền dám gánh vác hậu quả.
Về phần Hứa thị, chỉ sợ chuyện bà ta đã làm, bà ta cũng không dám nhận.
Lang Hoa lắc lắc đầu, "Ta chỉ là kỳ quái vì sao hai ngày nay Hứa gia không hề có động tĩnh."
Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432664/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.