Chương trước
Chương sau
L ão thái thái làm bảo nô tỳ đưa cho tam gia."

Lục Anh giang cánh tay để cho tiểu nha hoàn hầu hạ thay quần, áo, tiêu nha hoàn lui xuông, Trình di liên cười tiên lên, "Quả nhiên là không giông, trước kia làm sao cung kính như vậy."

Lục Anh nhìn tay áo đường may tinh thế, giống như còn tỏa ra nhiệt khí, thổi đến mắt hãn, làm cho mặt hãn tươi tỉnh lên.

Trình di nói: "Chỉ đáng tiếc, gia tài đã bị giặc cỏ đoạt đi rồi." "Đáng tiếc cái gì, "Lục Anh cầm sách lên xem, "Không phải của ngượi, sẽ không

có gì đáng tiếc." Đồ vật không phải của ngươi, dù đã mất hay lẩ vẫn còn, đềũ không có quan hệ gì với ngươi.

Tại cái nhà này, cái gì là của hắn đây?

Đơn giản chính là dòng họ này mà thôi, hẳn sở dì giúp đỡ nhà này, là cam đoan dòng họ sẽ không cản trở tiên đô của hãn, cũng sẽ không mang đên phiên phức gì cho hãn.

Lục Văn Hiên thuận thuận lợi lợi thăng, cho dù là mang đên vô hạn phong quang lại quan hệ gì với hãn, mặc kệ là Lục lão thái gia hay là lục Lão thái thái đều thúc giục Lục Vẩn Hiển tranh thủ sinh hạ một đứa con trai trượng. Chỉ có như vậy tốt là nhất, ở Hàng Châu mỗi người đều biết con vợ kế là hắn mang người cứu được trưởng bối Lục gia, có chuyện này, bất luận hắn đi thư viện nào đọc sách, cũng dễ dàng rât nhiêu.

Không động chút tâm tư, sao có thể sinh tồn ở Lục gia, dù sao ở trong mắt Lục gia, con vợ kê chỉ là công cụ sinh con cho Lục gia mà thôi.

Cho nên, Lục gia trưởng bói muốn hắn sớm thành thân, sớm sinh dưỡng đứa nhỏ, sinh ra một đám con vợ kẻ thứ nữ, đê cho Lục gia nhân sô thịnh vượng.

Hãn đã sớm quyết tâm, chỉ cần hẳn còn chưa nắm trong tay cả Lục gia, hắn sẽ không sinh con.

Hắn sẽ cưới vợ sớm sao? Trong lòng Lục Anh run lên, trước mắt là bóng dáng Cổ Lang Hoạ, vẻ yện tình của nàng, ve cứng cỏị của nàng, ánh mãt, nàng nhìn hãn, cho hãn thây rõ ràng rôi lại ImoY hô như vậy, hãn thích nàng nhìn hãn như vậy, luôn thực chuyên chú, không pha tạp chât, chỉ đơn thuân là bóng dáng của hãn, nhưng mà hãn lại cảm thây có chút sợ hãi, người trong mãt nàng kia giông như không phải hãn.

Cổ Lang Hoa.

Hắn không nghỉ tới cái tuổi sẽ vì một người khác mà bối rối. Di nương qua đời, hắn đã tìm được phương thức vĩnh viễn không làm cho mình bị thương, rút ra tât cả cảm tình, như vậy sẽ không vì tình cảm mà bi thương, cũng sẽ không chịu đau đớn vì tình cảm. Nhưng khi đối mặt với Cổ Lang Hoa, trong lòng hắn lại bắt đầu rầu rĩ đau đớn, khi cùng nàng ở chung, cái loại ôn hòa này, tư vị âm áp này, làm cho hãn luôn nhịn không được đắm chìm vào, rồi lại sợ hãi ngày nào đó sẽ mất đi, lại giống như lúc nhỏ cuộn mình khóc.

Hắn không cần loại yếu đuổi tê tâm liệt phế này.

Thứ hắn muốn, là có thể đem lại quyền lợi cho mình, từ cổ chí kim, tất cả mọi thứ đều tìm được trên hai chữ này.

Trình di bỗng nhiên thấp giọng nói: "Trấn Giang nhất định sẽ đánh thắng trận sao?"

Gió nổi lên mở tung cửa sổ, mưa tầm tã, mưa không hề có một chút dấu hiệu.

Lục Anh nhìn ngoài cửa sổ, không đến cuối cùng ai cũng không dám kết luận, mặc dù Hàn Chương tướng quân giỏi, Vân bị người tính kẻ.

Nếu Hàn Chương chết.

Cổ Lang Hoa phải làm sao bây giờ?

Lục Anh bỗng nhiên cảm thấy thực phiển toái. Hắn không phải không nghỉ đưa Cổ Lang Hoa rời khỏị Trấn Giang, mỗi lần có ý niệm như vậy trong đầu, trước mắt liên hiện ra ánh mẫt quật cường của Cổ Lang

Hoa.

Người chỉ cần quyết tâm sẽ không quay đầu lại, hẳn sẽ không thuận theo ý của hãn!

Biết rõ chuyện không có khả năng, hắn cũng sẽ không mở miệng.

Trình di nói: "Cổ Đại tiểu thư dù sao cũng là tiểu cô nương, ta cũng không tin tam gia không nhớ thương."

Lục Anh biết nàng là tiểu cô nương, nhưng mà tiểu cô nương này giống như có rất nhiều việc gạt hắn, mà những việc này cũng hoàn toàn không nằm trong lòng bàn tay hãn.

Trình di nói rất đúng, hắn không phải không nhớ thương, chỉ là cũng không giống như ruổi không đầu, không biêt nông sâu đi chui vào.

Nếu nàng có thể buông tay để hắn bảo hộ thì tốt boa nhiêu. Trấn Giang. Đại môn Cổ gia sáng sớm đã bị gõ mở, người gác cổng đem tin tức báo cho Cổ tứ

thái thái, "Nổi là người nhà mẹ đẻ Đại thải thái, còn mãng đến thư của thân gia lão thái thái."

Người gác cổng đưa hạ nhân Hứa gia vào phòng Lão thái thái.

hạ nhân Hứa gia hướng Cổ lão thái thái hành lễ, "Theo lý thuyết, thời điểm như vậy, cô nãi nãỉnhà ta nễn ở lại phu gia hỗ trợ, nhưng lão thái thái nhà chúng ta...... Bệnh nặng...... Muốn gặp cô nãi nãi, vô luận như thể nào cũng muốn chúng ta mang cỏ nãi mãi trở về."

Hứa lão thái gia cùng Hứa lão thái thái không kịp nhìn Cổ đại thái thái thành thân trước khi chết. Cố đặi thái thái cùng ca ca sổng cùng chi thứ hai nhà họ Hứa, Cố đại thái thái từ nhỏ đi học giúp Hứa lão thái thái để ý công việc trong nhà. Hứa nhị lão thái thái đã xem Cô đại thái thái như nữ nhi thân sinh mà nuôi.

Nếu Hứa gia lão thái thái thật sự bị bệnh, không đạo lý nào lại không để Đại thái thải rời đi.

Cổ đại thái thái nghe xong tin tức, quả nhiên khóc đến mắt cũng sưng lên, "Tại sao đột nhiên lại bị bệnh." Hạ nhân Hứa gia vẻ mặt buồn bả. "Cũng không phải đột nhiên, mùa xuân đã bắt đầu uổng thuốc, vẫn không ngừng, lão thái thải nhà ta là vì đau lòng cô nãi nãi, mới không đê trong nhà viêt thư qua đây."

Cổ đại thái thái sắc mặt càng thêm khó coi, bà hiểu ý của hạ nhân Hứa gia, lão thái thái Hứa gia chỉ sợ là đã chông đỡ không được, "Nượng, "Cổ đại thái thái khẩn thiết nhìn về phía Cổ lão thái thái, "Ngài chọ ta trở Vẻ đi, nêu không quay vẽ....... Ta đời này cũng không an tâm, ta...... Là Nhị thâm nuôi lớn ta, ân sinh ân dưỡng đêu là tình, ta không thê không làm đủ bôn phận nữ nhi."

Cổ lão thái thái nhìn thoáng qua Cổ tứ thái thái bên cạnh.

Cổ tứ thái thái ngẩng đầu lên, "Giờ đang rối loạn, không phải nói bên ngoài có giặc co sao?"

"Không sợ, không sợ, "hạ nhân Hứa gia vội nói, "Chúng ta dẫn theo mười mấy hộ Viện, cũng không có đô vật quý giá này nọ, sẽ không bị giặc cỏ cướp."

Cổ lão thái thái ho khan hai tiếng, nâng lên mí mắt trầm trọng, "Vợ lão đại, nếu ngươi nhât định phải đi ta cũng không cản, ngươi đi đi."

Cổ đại thái thái mở to hai mắt, nước mắt nhịn không được rơi xuống, "Nương, qua mây ngày ta sẽ trở lại."

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân vang.

A Quỳnh bước nhanh đến, bẩm báo Cổ lão thái thái, "Đại tiểu thư có câu muốn ta chuyên cho Đại thái thái."

Vẻ mặt Cổ đại thái thái nhất thời nhưng trọng một chút, bà nhìn ra ngoài, "Lang Hoa đâu? Nàng ở nơi nào?"

A Quỳnh nhưng không có trả lời chỉ tiến lên, "Nô tỳ thay Đại tiểu thư truyền lời." Trong phòng nhất thời an tình lại. Tất cả mọi người nhìn A Quỳnh.

A Quỳnh làm giống vẽ mặt Cổ Lang Hoa, nàng mặt mày giãn ra, trên mặt luôn mang theo vẻ kiên định.

A Quỳnh mở miệng, học bộ dáng và ngữ khí Cổ Lang Hoa, thuật lại lời nàng. "Ngươi nghỉ tốt lắm, hiện tại ly khai Cổ gia, về sau sẽ không thể trở về." "Mỗi người đều phải chấp nhận lựa chọn của mình."

Trong xe ngựa Cổ đại thái thái nâng tay lau khô nước mặt nơi khóc mắt, nàng vén lên màn xe nhìn ra bên ngoài, trong thành Trâm Giang Vân ոguծi tới ոguծi di nhur cũ, ánh mắt bà dần dần lặnh đi, những người này rất nhanh sẽ biến thành người chêt.

Cổ Lang Hoa nói đích đúng. Đây đều là lựa chọn của bọn họ, không trách được bất luận kẻ nào.

Trong xe ngựa, Lang Họa bọc lại dược trong tay, về thôn trang phía trước, "Tiên sinh, chúng ta liên băt đâu từ đây đi!"

Trên đại lộ, tăng nhân mặc tăng y xanh nhạt mang theo đoàn ngựa thồ đi về phía trước, bọn họ không có phát hiện người Tây Hạ đi theo phía sau, người Tây Hạ trong mắt lộ ra quang mang đẫm máu.

Hết thảy, từ giờ trở đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.