Lang Hoa không đợi Quản Sự nói chuyện, liền cất tiếng nói: “Khương ma ma, từ giờ trở đi không để cho ai vào phòng tổ mẫu, để lại tổ mẫu, Hồ tiên sinh và ngươi ở bên cạnh hầu hạ.”
Khương ma ma có chút bất ngờ, đại tiểu thư đây là có ý muốn người khác tránh đi, bà ấy không cầm được thuận theo ánh mắt của Lang Hoa nhìn thấy Quản Sự gương mặt hoảng hốt, mới hiểu ra, đại tiểu thư là sợ có biến động gì, làm nặng thêm bệnh tình của Lão thái thái.
Khương ma ma đột nhiên xót xa, người đầy phòng này, chỉ có đại tiểu thư là thật lòng lo nghĩ cho Lão thái thái. Tam thái thái trong lòng chỉ biết tính toán lợi ích, Đại thái thái lại là người làm việc không mạch lạc, bà ấy không giúp đại tiểu thư, chả lẽ thật sự muốn nhìn đại tiểu thư một cây chẳng chống vững nhà. Nghĩ tới đây, Khương ma ma bước nhanh ra ngoài, gọi Quản Sự tới báo tin tới bên cạnh nói chuyện.
Cố lão thái thái mệt mỏi mở mắt, oán trách lại đau lòng nhìn Lang Hoa, “Đứa trẻ này, vừa nãy đó là nói cái gì, bệnh của tổ mẫu nhiều năm như vậy rồi, giờ không khỏe được còn cần thêm cả cháu sao?”
Lang Hoa cười đi lên trước, “Cháu gái nói như vậy, là để chống lưng cho Hồ tiên sinh, cháu gái tin ông ấy, tổ mẫu cũng phải tin ông ấy.”
Cố lão thái thái nhìn Lang Hoa khuôn mặt cương nghị, thuận theo ý của Lang Hoa gật đầu, “Được, tổ mẫu tin rồi.” Một đứa bé tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-buoc-phon-hoa/3432534/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.