Cơ giáp Arthur điều khiển tên là Chúc Long. Tương tự như Artemis được đặt tên theo nữ thần săn bắn của phương Tây cổ đại, Chúc Long cũng được lấy từ thần thoại phương Đông. Chúc Long là một vị thần cổ xưa trong truyền thuyết, ngài mở mắt là ngày nhắm mắt là đêm, có thể hô mưa gọi gió, có thể soi sáng vùng đất tối tăm, toàn thân thì đỏ rực. Cơ giáp Chúc Long là một cỗ máy hình người lấy màu đỏ làm chủ đạo, đỏ thẫm như máu vậy. Nhất là khi động cơ hạt nhân của nó sáng lên, trông giống như ngọn lửa đang bùng cháy vậy. Cũng là một bộ cơ giáp tuyệt đẹp. Trước kia, khi Arthur còn là lính mới, truyền thông gọi hắn là Kỵ sĩ Đỏ. Bây giờ rất ít người biết đến tên gọi này. Số cơ giáp cấp S của Đế Quốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bình thường thì thỉnh thoảng sẽ đưa vài hình ảnh của cơ giáp xuất hiện trên thông tin truyền thông đại chúng, trước kia là để hù doạ kẻ địch cho bọn chúng biết phe ta có khí giới siêu đẳng. Còn sư sĩ có muốn lộ diện hay không còn tùy thuộc vào tính cách cá nhân. Có người phô trương, mong muốn nhận phỏng vấn của truyền thông, xây dựng hình tượng xã hội của bản thân là giàu có, được nhiều người yêu mến. Cũng có người không thích xuất hiện, chẳng hạn như Yên Tuyết Sơn, sẽ từ chối hết tất cả những hoạt động đối ngoại cần công khai thân phận. Anh rất bí ẩn, ngoại trừ nội bộ quân đội ra người ngoài không ai biết thân phận thật của anh. Thậm chí là trừ người trong quân đoàn trực thuộc ra thì người của quân đoàn khác trông thấy anh cũng không thể nào nghĩ đến chuyện anh chính là “Tử thần Xanh” được. Trước kia Arthur cũng không nhận phỏng vấn, bây giờ vì đã chuyển sang cương vị là chỉ huy nên cần phải thường xuyên lộ diện trước mặt công chúng nhiều hơn, hắn dần chuyển mình thành một nhà chính trị, không còn chỉ là một sư sĩ nữa. Yên Tuyết Sơn ngẫm nghĩ, sau đó anh bất ngờ tham gia cuộc trò chuyện: - Nếu như cộng sự bất ngờ hi sinh quân đội sẽ sắp xếp sư sĩ dự bị ngang cấp, họ không tuyển người từ trong trường học, càng không có chuyện bồi dưỡng lại từ đầu. Câu này khiến cho nhóm người đang bàn tán rôm rả đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía anh, vốn dĩ còn định nói lại là “Anh thì biết cái gì”, thế nhưng đang nói được nửa câu, vừa trông thấy gương mặt của Yên Tuyết Sơn đã ngơ cả người ra, quên luôn việc nói nốt nửa câu sau. Người có ngoại hình tóc đen da trắng “thuần chủng” đặc trưng giống như Yên Tuyết Sơn vốn đã ít, mà trong số đó, anh cũng xem như là có vẻ đẹp vượt trội. Khi anh nhìn người khác bằng đôi mắt trong veo như hai viên pha lê ấy, vừa có vẻ thần bí mà vừa có nét thanh cao, ngay cả cái bóng đổ của hàng mi dài kia cũng tinh tế vô cùng, khiến cho người ta nín thở trong vô thức, sợ làm phiền đến anh. Ngay khi trông thấy anh, có một bạn nào đó đã vì nhan sắc ấy mà phán ngay câu: - Anh nói đúng. Không vì lý do gì đặc biệt cả, chỉ là muốn làm anh vui nên chiều theo ý muốn của anh mà thôi. Bạn sinh viên đầu têu “tung tin đồn” là một nữ sinh, trông khoảng độ mười bảy mười tám tuổi, tóc tết hai bên, nước da nâu nhạt, đôi mắt cũng nâu nhạt, đeo một chiếc kính mắt gọng kim loại mỏng, trên mũi và hai má lấm tấm những vết tàn hương. Cô gái bị hoảng vì vẻ ngoài của Yên Tuyết Sơn, mặt nóng đỏ lên, nói: - Sao… sao anh biết được? Yên Tuyết Sơn đáp: - Muốn phối hợp cùng một sư sĩ ưu tú thì cũng phải là một sư sĩ đủ ưu tú. Hơn nữa, Kỵ sĩ Đỏ và Tử thần Xanh cũng chỉ là cộng sự trong thời gian phục dịch quân đội, kể cả Tử thần Xanh không còn xuất hiện nữa thì dùng mấy từ như “người chồng goá vợ” cũng không hợp lý. Nữ sinh tức giận nói: - Anh thì hiểu cái gì chứ? Họ là xứng đôi nhất! Yên Tuyết Sơn: - Cũng có thể Tử thần Xanh xuất ngũ rồi. Nữ sinh giận dữ trừng mắt: - Làm gì có chuyện đó! Tử thần Xanh đã điều khiển Artemis ngay từ khi Artemis được đưa vào sử dụng rồi, bắt đầu từ lúc Artemis vẫn chỉ là mẫu thí nghiệm cho đến lúc được cải tiến hoàn tất, trọn vẹn sáu năm trời, Tử thần Xanh là Artemis, Artemis là Tử thần Xanh. Trừ khi Tử thần Xanh đã chết nếu không cô ấy sẽ không bao giờ bỏ lại Artemis. Yên Tuyết Sơn: - Ờm… Đột nhiên, xung quanh xôn xao cả lên. Người bên cạnh nói: - Không nói nữa không nói nữa, Thượng tướng Arthur tới rồi! Nhìn kìa! Khi Arthur bước ra từ phía sau tấm màn của bục lễ đài, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò trong đại sảnh tưởng như muốn lật tung cái mái vòm lên, rầm rầm đến mức Yên Tuyết Sơn ong hết cả tai. Đây là lần đầu tiên anh quan sát Arthur từ góc nhìn này, rất là mới lạ. Arthur ở trước mặt anh dường như vẫn luôn là cậu trai 19 tuổi mới vừa vào quân đội, mãi như ánh mặt trời. Chỉ là, có khi là ánh nắng mùa xuân ấm áp chan hoà, có khi giống mùa hè hừng hực sôi động, có khi lại như mùa thu thờ ơ hờ hững, có khi thì tựa mùa đông với chút lạnh lùng kín đáo. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên bọn họ hợp tác trên chiến trường, dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Arthur khi ấy vẫn là một sư sĩ mới vào nghề vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu mà cũng dám một thân một mình lao vào hạm đội địch. Còn anh ở phía xa xa, trông thấy hoả lực của Chúc Long kéo lên mức cao nhất, lớp vỏ bọc năng lượng màu đỏ sáng đến kinh ngạc, bởi vì tốc độ quá nhanh mà để lại một đường lưu ảnh tựa như sao băng, chỉ tiến không lùi, chẳng mảy may sợ hãi. Chẳng có cộng sự nào điên như Arthur đâu. Sau này Yên Tuyết Sơn đã nghĩ thế. Có điều khi đó anh chỉ tập trung vào việc nhanh chóng bắn hạ chướng ngại, dọn sạch đường cho Chúc Long tiến lên. Kể ra cũng diệu kì, bởi vì thời điểm làm kiểm tra độ tương xứng tinh thần lực kết quả tương xứng của hai người không cao, chỉ xem như tạm hợp tác được với nhau. Đến khi ra chiến trường, ban đầu quả thật là như vậy, thế nhưng vào lúc Arthur chém giết như điên thì liên kết của hai người dần dần thông đồng bén giọt hẳn lên. Đến độ mà không cần phải nói ra thành lời nữa. Cơ giáp nào của địch có khả năng sẽ trở thành chướng ngại đối với anh hay có ý đồ bắn phá chiến hạm của Arthur đều sẽ bị đường bắn chắc ăn đến giật mình của Yên Tuyết Sơn tỉa cho nổ banh xác từng đứa. Anh cảm nhận được độ chuẩn xác trong việc ngắm bắn của mình cũng tăng lên rõ, hiển nhiên, với sự xúc tác của tỉ lệ đồng bộ cao, sức mạnh của Artemis cũng vươn tới một tầm cao mới. Yên Tuyết Sơn cảm thấy tinh thần của mình đang tiến vào trạng thái tận cùng của tĩnh lặng, tựa như anh không còn ở trên chiến trường khói lửa, cực kì thư thái dễ chịu, lòng nhẹ bẫng. “Rầm, rầm, rầm, rầm…” Sau khi số liệu được thống kê, trong nửa tiếng đồng hồ Arthur đột phá, tỉ lệ đồng điệu giữa hai người tăng mạnh lên 98%, tần suất bắn của anh cũng tăng cao đáng ngạc nhiên, lên tới 12 lần/giây, đây là phản ứng thần kinh cực hạn của con người, đồng thời, không một phát súng nào trượt mục tiêu. Trước đây thỉnh thoảng anh cũng có thể đạt tới trạng thái đỉnh cao này. Nhưng phần lớn đều là dưới tình huống chiến hữu đã bị tiêu diệt hết, bởi vì không còn chiến hữu cần anh yểm hộ nữa nên anh có thể tuỳ ý phát huy không kiêng kỵ điều gì. Còn khi cùng phối hợp với người khác thì là lần đầu tiên. Arthur hoá thành một thanh kiếm ánh sáng đỏ như máu, đâm thẳng vào quả tim quân địch. Trúng đích. Năng lượng nổ tung. Anh thì tận dụng làn sóng xung kích này đẩy mình về. Đám sư sĩ của tên chủ tướng vừa bị ám sát bấy giờ mới đỏ ngầu con mắt lên, nhào tới chỗ Arthur muốn báo thù. Yên Tuyết Sơn dùng máy truyền tin nói với hắn: - Đừng ham chiến, quay lại. Tôi yểm trợ. Bộ cơ giáp đỏ rực mới vừa rồi còn như bị điên lại gần như đồng ý lời gọi về của anh ngay tức khắc, không có chút nghi ngờ nào về anh. Trận chiến đó chiến đấu gần 72 giờ không ngủ không nghỉ, từ đầu đến cuối tỉ lệ bắn trúng của Yên Tuyết Sơn không hề giảm, đây là tiêu chuẩn thông thường của anh, tỉnh tảo như một trí tuệ nhân tạo. Sư sĩ cận chiến càng mệt hơn, Yên Tuyết Sơn tự hiểu rằng sư sĩ cận chiến cộng tác với anh cùng lắm là qua 30 giờ sẽ xuất hiện tình trạng trượt dốc tinh thần rất mạnh do mệt mỏi, cũng chính vào lúc này là dễ mắc sai lầm rồi bị giết nhất. Vậy nên bình thường cứ cách một thời gian anh sẽ nghĩ cách để cho sư sĩ cộng tác với mình có thể thở dốc, có thể uống thuốc gì đó, xoa dịu tinh thần, phục hồi thể lực. Nhưng Arthur lại không như thế, Arthur giống như anh, trạng thái vẫn giữ nguyên như khi vừa khai chiến. Do là hắn còn rất trẻ khoẻ hả ta? Yên Tuyết Sơn nghĩ thầm. Yên Tuyết Sơn nghĩ đến mọi người đều cho rằng anh là một con quái vật, anh thì thấy cậu sư sĩ tân binh trẻ tuổi này mới là quái vật. Nhóc quái vật. Lần đầu tiên ra chiến trường đã cỡ đó rồi, giết địch đến điên hả? Xem ra là một tên cuồng sát trời sinh. Trong số sư sĩ mà lại có người như thế. Trận chiến kết thúc, bọn họ bay trở về căn cứ. Yên Tuyết Sơn bước xuống cơ giáp trước, Arthur xuống sau. Cậu trai tóc vàng mắt vàng kia vừa xuống khỏi cơ giáp đã nhận được một loạt tiếng reo hò. Cấp trên vỗ vai Arthur nói: - Đúng thật là không sợ chết! Quan trọng là chưa chết, chiến tích của cậu được ghi lại hết rồi. Vượt ngoài dự kiến của Yên Tuyết Sơn, cậu Arthur vừa xuống khỏi cơ giáp kia thoạt trông không có vẻ gì là muốn giết chóc cả. Tuy rằng trông Arthur như vừa mới được vớt từ trong nước ra, cả người nóng hầm hập, dường như bốc ra cả hơi nóng nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất tốt. Nghe được lời khen ngợi từ người khác, tai và cổ Arthur đều đỏ bừng lên, xấu hổ xoa đầu, nói: - Chỉ là số em may thôi, đều là nhờ vào cộng sự của em, có anh…anh Yên yểm hộ nên em mới thoát chết. Nói xong còn nhìn sang Yên Tuyết Sơn với ánh mắt khát khao mong được anh khen ngợi. “…? Nhìn tôi làm gì?” Yên Tuyết Sơn nghĩ. Yên Tuyết Sơn hạ chiếc mũ đang đội trên đầu xuống ôm vào ngực, dù không hiểu lắm nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái xem như lời tán thưởng. Anh chỉ khẽ gật đầu, Arthur lại như bông hướng dương được mặt trời chiếu tới, mừng rỡ hơn khi nghe lời tán dương của bất kỳ ai. Yên Tuyết Sơn hơi khó hiểu, không nói thêm lời nào, quay người đi luôn. Trong lòng lại hài lòng nghĩ, xem ra trong thời gian ngắn không cần phải đổi cộng sự mới, không cần trải nghiệm cái cảm giác đau đầu khi tham gia kiểm tra độ tương xứng tinh thần lực nữa. Phía sau lại truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, anh quay đầu lại nhìn, là Arthur đang lẽo đẽo ở phía sau anh, cậu giương đôi mắt long lanh, ngại ngùng nói: - Em cũng đi về nghỉ ngơi ạ. Nhoáng cái, cậu sư sĩ cận chiến mới toanh từng đứng trước mặt anh lắp ba lắp bắp hứa sẽ dốc hết sức chiến đấu nay đã lớn rồi, trở thành thần tượng của những cô cậu mười mấy tuổi khác, đứng ở trên bục cao tận tâm phát biểu. Yên Tuyết Sơn kéo tâm trí mình quay lại, người bên cạnh anh đều đang vỗ tay cho Arthur. - Xin cảm ơn. - Arthur nói một cách lễ độ.
Hắn cúi đầu đưa mắt nhìn về Yên Tuyết Sơn đang đứng giữa đám đông, giống như đang dùng ánh mắt để hỏi: Thầy thấy em thể hiện có tốt không? Yên Tuyết Sơn uể oải giơ tay lên vỗ tay vài cái cho hắn. Vị thượng tướng thoạt trông rất điềm tĩnh đáng tin kia lập tức sáng rực con mắt, miệng cười rạng rỡ. Arthur vừa rời đi, các sinh viên lập tức thảo luận về hắn. - Trời ơi, Thượng tướng Arthur đẹp trai quá đi thôi, còn đẹp trai hơn trên TV nữa, chân anh ấy sao mà dài thế? Sao mặt anh ấy có thể đẹp như thế? Không chỉ thành tích học tập tốt, điều khiển cơ giáp cũng tốt luôn! Rốt cuộc Thượng Đế đã đóng cánh cửa nào của anh ấy vậy? - Tạm thời đừng nói chuyện với tôi, hình như vừa nãy anh ấy cười với tôi đó. A! Tôi cảm thấy tim mình bị trúng đạn rồi, sắp chết rồi sắp chết rồi. - Bây giờ chiến tranh đã kết thúc, chắc là Thượng tướng Arthur bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi, giờ anh ấy đang là tình nhân trong mộng của omega trên toàn Liên Bang đấy nhỉ? - Làm sao? Kỳ thị beta à? Tôi là beta tôi cũng mê ảnh! - Tôi là alpha tôi cũng mê nè! Ha ha ha ha. Một đám thiếu niên thiếu nữ mê trai sáng mắt, hi hi ha ha cười đùa. Yên Tuyết Sơn tâm lặng như nước nhìn bọn họ đùa, còn nghĩ: Thật tốt quá, chiến tranh đã kết thúc, bọn nhỏ có thể thoả thích vui cười trò chuyện thế này. Chỉ có nữ sinh đeo kính tết tóc hai bên kia là mặt sưng mày xỉa, rầu rĩ không vui: - Anh ấy tươi cười vui vẻ suốt, chẳng thấy anh ấy đau buồn gì cho cái chết của “Tử thần Xanh”, máu lạnh vô tình đến thế là cùng! Hừ. - Cô gái giận dữ bỏ đi. Yên Tuyết Sơn không nói chuyện với cô nữa, sợ sẽ ầm ĩ lên, không muốn cãi nhau với người ta. Một nữ sinh mũm mĩm khác trông thấy thế bèn nói với Yên Tuyết Sơn: - Anh đừng để bụng, Polly không có ý gì đâu, sư sĩ điều khiển Artemis là nữ thần cậu ấy sùng bái từ nhỏ đến lớn. – Nói đến đây, cô còn lấy một tay che bên miệng rồi mới nói tiếp – Cô ấy là fan cá nhân, có hơi toxic. Yên Tuyết Sơn: ? Nghe chẳng hiểu gì. Nữ sinh mũm mĩm nói tiếp: - Vì thế nên cậu ấy muốn học khoa Cơ giáp, nhưng vì sức khoẻ không tốt, trượt ngay từ vòng đầu tiên… Còn chưa nói xong, cô gái tên “Polly” xoay người lại, xấu hổ nói: - Nana, không được tuỳ tiện kể về tôi với người khác! Đi thôi! Nữ sinh mũm mĩm đi theo Polly, Yên Tuyết Sơn nghe thấy cô nhẹ nhàng đáp: - Nhưng người ta là một bạn cùng lớp đẹp trai á, tính cách có vẻ rất tốt, sau này mọi người còn học chung mà. Không ít sinh viên chuồn đi ngay sau khi Arthur phát biểu xong, họ nghĩ Arthur chắc hẳn sẽ rời đi luôn, thế nhưng biết đâu có thể may mắn xin được chữ ký thì sao. Yên Tuyết Sơn vẫn rất tuân thủ quy tắc, vẫn ngồi im ở đó, đợi đến khi kết thúc lễ khai giảng mới rời đi. “Tít”. Máy truyền tin đơn giản Yên Tuyết Sơn mang theo reo lên. Anh khẽ chạm vào vành tai mình. Máy truyền tin này là sản phẩm khoa học kỹ thuật của quân đội, nhìn qua chỉ là chiếc bông tai đá Obsidian to bằng móng tay út, chạm nhẹ là có thể nhận được giọng nói được gửi tới. Yên Tuyết Sơn cũng trông thấy, Arthur do phải đi cùng hiệu trưởng, lần nữa xuất hiện ở trên bục lễ đài, từ xa nhìn về phía anh, hơi cúi đầu nói gì đó. Chỉ có Yên Tuyết Sơn nghe thấy hắn khẽ nói, theo đường truyền của thiết bị truyền tin mập mờ truyền vào tai anh: “Thầy ơi chờ em ở biệt thự nhá.” Yên Tuyết Sơn nghe vậy bèn chuẩn bị về luôn. Song anh lại bị một nam sinh chặn đường, đứa nhỏ này vẻ mặt bướng bỉnh ngang ngạnh, dáng người thấp bé gầy gò, trên mặt hãy còn nét trẻ con. Cậu nhóc nhìn anh chằm chằm đầy cảnh giác: - Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào Thượng tướng? Yên Tuyết Sơn bị chất vấn không có biểu cảm gì, Arthur từ xa trông thấy, vẻ mặt lại hơi khó coi.
_____28/11/24_____
🍶: Sau những ngày bị bố tech phũ, tui quyết định quay lại với đời sống mê trai tiểu thuyết rồi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]