Chương trước
Chương sau
Tân sinh viên Tống Siêu chính là một trong những sinh viên đến vì lớp của Thượng tướng Arthur. Vì vậy mà cậu ta đã từ chối học bổng tuyển thẳng của một trường đại học khác xếp top 3 về khoa Cơ giáp.

Năm nay cậu mười lăm tuổi, từ nhỏ đã nức tiếng xa gần là một thiên tài cơ giáp, đáng tiếc sinh không đúng thời, đến khi cậu đủ tuổi nhập ngũ thì chiến tranh đã kết thúc, nếu không cậu nghĩ rằng chỉ cần cho cậu cơ hội thì trong một thời gian ngắn cậu có thể vượt qua được Arthur rồi.

Lòng hiếu thắng của Tống Siêu rất cao.

Cậu biết lần này khả năng sẽ có không ít người có cùng mục đích với mình, vì vậy dù nay chỉ là buổi thông báo khai giảng thôi cậu đã bắt đầu chú ý tới các tân sinh viên khác ở xung quanh.

Rất nhanh cậu đã phát hiện một tân sinh viên như hạc giữa bầy gà.

Đó là một chàng trai vẻ ngoài sạch sẽ, trưởng thành, tóc đen mắt đen, dáng người cao gầy, theo cậu quan sát thì tuổi tác có vẻ lớn hơn những người khác một chút, tuy rằng trông chỉ chừng hai mươi nhưng không hề có nét ngây ngô non trẻ chút nào.

Rất trầm lặng, giống như hồ nước yên tĩnh giữa đêm vậy.

Nhưng điều khiến Tống Siêu chú ý trước nhất chính là tư thế của người đó… Tống Siêu nghĩ những sinh viên ngốc nghếch khác chắc chắn không phát hiện ra được, nhưng mà cậu khác họ, cậu là một người đam mê quân sự.

Người thanh niên đó dù đứng, ngồi hay đi lại đều đúng theo tiêu chuẩn quân đội, lúc bước đi còn giữ một tay sát bên hông, tức là người đó có thể rút súng ra bất cứ lúc nào.

"Lẽ nào là gián điệp? Muốn trà trộn vào đây để ám sát Thượng tướng Arthur?" Tống Siêu nghĩ.

Vậy nên, cậu đặc biệt chú ý sinh viên này.

Còn cố ý đứng bên cạnh người này nhìn trộm thông tin của anh ta.

[Họ tên: Yên Tuyết Sơn]

[Giới tính: Nam/Beta]

[Tuổi: 32]

[Học viện chuyên ngành: Học viện Nông nghiệp]

Lúc Tống Siêu trông thấy thông tin cảm thấy kinh ngạc hết sức: 32 tuổi? Còn tới học đại học năm nhất? Đùa ai vậy? Thế này mà còn không phải có âm mưu thì cậu sẽ vặn đầu mình xuống!

Nhưng nếu thật sự là gián điệp thì tại sao không làm giả thân phận thành 18 tuổi luôn mà lại giở trò làm lớn số tuổi lên? Trông tên này nhiều lắm cũng chỉ 25 mà thôi. Có phải là làm giả thông tin bị sai rồi không?

Hơn nữa tên này còn báo danh vào học viện Nông nghiệp? Tại sao?

Sau đó, Tống Siêu nghe ngóng được một lượt. Cậu đã hiểu.

Học viện Nông nghiệp của trường bọn họ là nơi rất dễ đỗ, thậm chí không cần tham gia thi đầu vào, đưa một khoản tiền tài trợ hoặc là có nông trại ở những tinh cầu lân cận là có thể giữ một suất báo danh rồi.

Ra là có sẵn nước nên mới dễ đục nước mà béo cò thế này.

Đâu giống như cậu học khoa Cơ giáp, cần phải thi mới được.

Lúc này, Yên Tuyết Sơn đã báo danh xong.

Anh đã báo danh nhờ vào nông trại mình sở hữu. Hành tinh Vega là nơi được Chính phủ cực kỳ ủng hộ ngành nông nghiệp, chỉ cần ký tên cam kết sẽ làm nông ít nhất ba năm sau khi tốt nghiệp thì thậm chí còn được miễn học phí nữa!

Được quá chứ!!

Mà cũng không phải anh không chú ý tới những ánh mắt dò xét trên người mình, chẳng qua là anh không ngại.

Chuyện này rất hợp lý thôi.

Anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, so với mấy đứa nhóc con lít nhít mười mấy tuổi thì cũng đã là một ông chú rồi. Một ông chú lại trở thành tân sinh viên đại học quả thật rất lạ, nhất định là sẽ bị người ta chú ý thôi.

Ngày mai mới là lễ khai giảng chính thức.

Anh tiếp tục đi tìm ký túc xá của mình.

Mấy thanh niên cần kiệm như anh chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra thuê trọ, ký túc xá của trường nhiều tiện nghi, một năm chỉ mất 200 tinh thần tệ, ngu đâu mà không ở.

Nhưng khi Yên Tuyết Sơn tìm tới ký túc xá nam của trường, quản lý ký túc xá còn đang uể oải vừa trông thấy chứng minh thư của anh đột nhiên lên cao tinh thần cứ như biến thành một người khác:

- Anh Yên, anh đến rồi à, anh không ở ký túc xá sinh viên này đâu, mời đi theo tôi.

Yên Tuyết Sơn:

- Tôi không ở đây thì tôi ở đâu?

Quản lý ký túc xá nịnh nọt:

- Anh là người nhà của giảng viên Arthur, anh ấy đã xin cho anh ở một mình rồi.

Yên Tuyết Sơn:

- Hả? Có đắt không?

Quản lý ký túc xá giật nảy mình, giọng còn lên tông:

- Tất nhiên là miễn phí chứ! Cơm ở trường học chúng ta anh cũng được miễn phí hết!

Yên Tuyết Sơn:

- Ồ.

Yên Tuyết Sơn đi theo quản lý tới chỗ ở của mình.

Ban đầu còn tưởng chỉ là một phòng đơn thôi, ai ngờ cứ đi mãi hết rẽ trái lại rẽ phải. Ở gần đó hình như đều là rừng cây, nhưng cũng không phải rừng hoang, chắc có người trồng, toàn là cây cho hoa, hoa nở vô cùng đẹp.

Lại đi qua một lối rẽ, vén dây leo liễu rủ lên thì thấy một căn nhà hai tầng có cả khoảng sân đập vào mắt, cổng nhà trồng một cây tử vi cành lá xum xuê, từng cụm hoa tựa như mây, có vẻ đã được vài năm tuổi rồi.

Quản lý ký túc xá dẫn anh vào trong, hướng dẫn anh nhập thông tin cá nhân vào hệ thống trí tuệ nhân tạo quản lý nhà. Anh có thể dùng vân tay, con ngươi hoặc giọng nói để điều khiển, kiểm soát hệ thống trí tuệ nhân tạo của căn nhà.

Trong nhà đã đầy đủ mọi trang thiết bị, bố trí rất hài hoà dễ chịu, xa xỉ một cách khiêm tốn.

Quản lý ký túc xá giới thiệu:

- Có ba người máy nội trợ, hai cái phụ trách dọn dẹp, một cái phụ trách nấu nướng, nếu anh có cần thêm gì có thể trực tiếp liên hệ với chúng tôi thông qua người máy, anh cứ phản hồi lại chúng tôi đều sẽ đáp ứng hết.

Yên Tuyết Sơn đáp:

- Đủ rồi.

Đã quá đủ rồi.

Thực ra với anh thì không gian cá nhân chỉ cần có giường là được.

Arthur chuẩn bị quá chu đáo.

Trong phòng trang trí theo màu sắc mà anh thích – màu của Artemis khiến cho anh thấy rất thoải mái.

Không hiểu sao một phần kí ức không tự chủ loé lên trong đầu anh.

Hồi trước, anh chỉ cầm theo một bức ảnh gia đình chụp chung với bố mẹ ruột chuyển vào nhà bố nuôi, việc đầu tiên mà bố nuôi làm chính là dẫn anh đi tham quan căn phòng dành cho anh.

Bố nuôi nghèo khó, ông chỉ thuê lại một căn nhà cấp bốn cũ kỹ chật hẹp nhưng vẫn cố gắng tách cho anh một gian phòng, rất nhỏ thôi, chỉ đủ đặt được một chiếc giường và một cái bàn.

Yên Tuyết Sơn hỏi:

- Đây là phòng của con ạ?

Bố nuôi nở nụ cười:

- Chuẩn luôn, phòng riêng của con đó. Giường với bàn đều là bố tự làm cho con đấy! Có thích không?

Yên Tuyết Sơn gật đầu:

- Thích ạ.

Quản lý ký túc xá hỏi anh:

- Anh có hài lòng không?

Yên Tuyết Sơn cũng gật đầu đáp:

- Hài lòng.

Anh chỉ có một thân một mình, mang có một vali quần áo cũ.

Đi đến phòng ngủ thì phát hiện ra không có tủ quần áo. Thế nhưng là có hẳn một phòng đựng quần áo. Trong phòng đựng quần áo không phải trống không mà chất đầy đồ, quần áo được sắp xếp gọn gàng theo mùa, đều phối đồ cẩn thận hết rồi.

Có cả một tủ giày nữa, đựng đầy đủ các thể loại giày nam.

Yên Tuyết Sơn không thích mặc quần áo quá loè loẹt, anh xem qua chỗ quần áo thấy đều là kiểu dáng tương đối tối giản. Trong đó có rất nhiều giày lao động thuận tiện cho việc lội ruộng làm nông, chủ yếu là ủng, dù vậy thì mấy thứ quần áo này Arthur chọn vẫn đẹp hơn anh tự mua nhiều.

Yên Tuyết Sơn không có ý định xem từng bộ quần áo, chỉ nhìn một lượt là đủ rồi. Chính vào lúc thu tay lại, tầm mắt anh đột nhiên nhác thấy một bộ quần áo khá quen treo ở trong cùng.

Anh lôi bộ quần áo được cất sâu phía trong ra.

Quả nhiên…

Là trang phục chiến đấu cơ giáp mới nhất trước khi anh xuất ngũ.

Trang phục chiến đấu bó sát ôm chặt cơ thể, thiết kế màu sắc cũng rất tỉ mỉ, xanh đen xen lẫn, sờ lên rất mềm mại, nhìn dưới ánh sáng sẽ thoáng thấy được ánh kim loại ngũ sắc loé lên.

Nghe nói đây là trang phục chiến đấu kĩ thuật mà Viện khoa học quốc gia chế tạo riêng cho các sư sĩ, chỉ tính riêng tiền vật liệu đã tiêu tốn gần một triệu tinh thần tệ.

Kể từ khi anh leo lên Artemis, anh đã mặc bộ trang phục này suốt 6 năm.

Bởi vì chế tạo dựa theo số đo chuẩn của anh nên sau khi anh xuất ngũ cũng không thể đưa cho sư sĩ khác mặc được. Quân đội không tặng lại bộ trang phục này cho anh, anh cũng không nghĩ sẽ đòi hỏi gì.

Không ngờ bây giờ lại thấy nó ở đây.

Arthur đã cố tình đặt nó ở vị trí này.

Yên Tuyết Sơn chỉ cúi đầu vuốt ve bộ trang phục một chút, nhìn nó hết năm phút đồng hồ rồi lại treo lại chỗ cũ.

Anh đã không còn cơ hội nào điều khiển Artemis, cũng không còn cơ hội mặc lên người bộ quần áo này nữa.

“Tít tít, tít tít.”

“Bạn nhận được một lời mời trò chuyện.”

Tiếng người máy nhắc nhở.

Yên Tuyết Sơn nhấn vào “Chấp nhận” trên màn hình nhắc nhở.

Arthur xuất hiện. Hắn đang ngồi trước bàn làm việc, hai tay đặt ở trên bàn, tóc và mắt hắn vàng óng, chỉ cần xuất hiện là cứ như độ sáng màn hình được nhân đôi lên. Hắn cười hỏi:

- Thầy ơi, em thấy anh đã chuyển vào ở rồi, anh có thích chỗ em chuẩn bị cho anh không?

Yên Tuyết Sơn gật đầu:

- Thích.

Arthur nói:

- Hôm nay em không thể trốn ra gặp anh được nhưng mà ngày mai em đã sắp xếp trước lịch đến Đại học Tổng hợp Hành tinh Vega để phát biểu rồi, lúc đấy chúng ta có thể gặp nhau rồi.

Yên Tuyết Sơn nghĩ rồi hỏi:

- Sao tôi cứ cảm thấy cậu rất rảnh nhỉ? Hở tí là chạy tới tìm tôi, việc bên quân đội có quản lý tốt không thế?

Arthur lập tức trở nên căng thẳng, hai tay nắm vào nhau, mười ngón đan xen, nghiêm túc nói:

- Em không trì trệ công việc đâu, thật đó, bất cứ khi nào anh cũng có thể tới doanh trại quân đội kiểm tra xem.

Yên Tuyết Sơn nói với vẻ không liên quan gì đến mình:

- Tôi đâu phải là bộ đội, tôi tới doanh trại làm gì? Mà kể cả tôi có còn trong quân thì cũng chỉ là một Thiếu tá, không tới phiên tôi kiểm tra.

Arthur vẫn vô cùng chính trực kiên cường đáp lại:

- Dựa theo quy định thì đúng là thế, nhưng anh có thể kiểm tra em mà, em thuộc sở hữu của anh nên anh có thể kiểm tra bất cứ khi nào.

Yên Tuyết Sơn nhất thời không phản ứng kịp. Nửa phút sau, anh chậm chạp hỏi lại:- À, cậu đang nói mấy câu lãng mạn với tôi đúng không? Tôi nên trả lời như thế nào?

Arthur bật cười:

- Không sao, anh muốn nói gì cũng được hết, thầy em làm gì cũng đáng yêu cả.

Yên Tuyết Sơn:

- ?

Lúc này, ở phía văn phòng của Arthur truyền đến tiếng gõ cửa: “Báo cáo Thượng tướng!”

Arthur mới giấu nụ cười, nói:

- Em bận chút việc rồi, hẹn gặp thầy ngày mai nhé.

Yên Tuyết Sơn:

- Ừ. Mai gặp lại.

Ngắt kết nối.

Ngày hôm sau.

Yên Tuyết Sơn tham gia lễ khai giảng của tân sinh viên.

Ban đầu vì anh là sinh viên của Học viện Nông nghiệp nên không chú ý gì tới mảng Cơ giáp, không ngờ là nhóm tân sinh viên của bên Nông nghiệp cũng bàn luận sôi nổi về “Giảng viên Arthur”.

- Thượng tướng Arthur đến rồi hả? Đến chưa đến chưa?

- Hình như đang ở phòng hiệu trưởng rồi á.

- Có ai thấy người thật chưa? Có phải ảnh đẹp trai y chang trên truyền thông không?

- Moá, cái này còn phải hỏi sao? Có phải chưa từng lên thời sự đâu.

- Hồi trước ở trên mạng có cái mục bình chọn “Trên toàn Liên Bang Alpha mà bạn muốn kết hôn nhất”, Thượng tướng Arthur áp đảo phiếu bầu xếp hạng nhất đấy!

- Ý là người ta đã đẹp trai còn là Sư sĩ cận chiến cấp S đó, tôi cũng cho anh ấy một phiếu đấy!

Nghe đến đó ngay cả Yên Tuyết Sơn cũng hếch mắt… Gì cơ? Còn có cả bình chọn kiểu đó nữa hả?

Lúc này, một sinh viên trong đó giấu giấu giếm giếm nói:

- Thực ra ấy, tôi từng nghe được một chuyện liên quan đến Thượng tướng Arthur. Trên chiến trường, Sư sĩ cận chiến đều sẽ có một cộng sự là Sư sĩ viễn chiến đúng không? Thế nhưng Arthur đã bắt đầu xuất hiện trước truyền thông rồi, mà mãi không được thấy cộng sự của anh ấy. Cho đến giờ anh ấy còn chưa điều khiển lại Chúc Long của anh ấy, cả Artemis cũng không được khởi động nữa.

- Tôi nghe nói là tay bắn tỉa “Tử thần Xanh” thật ra đã hy sinh rồi.

Một sinh viên không nhịn được che miệng:

- Hả? Thế thì chẳng phải Thượng tướng Arthur giống như ông chồng goá vợ hay sao?

Sinh viên kia xua tay, nói:

- Phải đó, vậy nên lần này Thượng tướng Arthur đến trường chúng ta dạy rất có thể là muốn bồi dưỡng một Sư sĩ viễn chiến có thể cộng tác với anh ấy đấy!

Người cộng sự đã hi sinh – Yên Tuyết Sơn: …

____23/08/24: Ngại quá lâu lắm rồi không edit tiếp nên quên luôn mấy cái tên riêng rồi ಥ⁠‿⁠ಥ,

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.