Editor: Selene Lee
Mấy ngày sau đó, Hứa Lộc và bác Đinh thường xuyên đi sớm về trễ. Lý thị chẳng nói với cô được mấy câu, không biết cô đang bận bịu chuyện gì.
Hứa Lộc phải cầm danh sách đối tác mà cha Phùng để lại đi thăm hỏi từng người một, hy vọng bọn họ có thể nhận lại đơn đặt hàng của cô. Nhưng những người này lại kiếm cớ không biết hoặc đi vắng để thoái thác, xem cô như ôn dịch mà đóng sầm cửa trước mặt cô.
Bác Đinh ghé bên đường mua cho Hứa Lộc một túi màn thầu Thượng Hải rồi nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn phải đi tìm à? Lúc còn quan hệ họ cũng chưa từng đến thăm chúng ta, bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện họ lại càng vô lương tâm. Quá khó cho người rồi…”- Bảo ông trơ mắt nhìn viên minh châu mà ông chủ nâng niu bị đuổi ra khỏi cửa như chó nhà có tang, thật sự rất đau lòng.
Hứa Lộc không phải người có da mặt dày trời sinh, ban đầu bị đuổi cô cũng thấy khó chịu, thậm chí còn muốn bỏ cuộc. Nhưng thực tế chính là như vậy, không phải ai cũng là Phó Diệc Đình, đồng ý cho cô một cơ hội để cứu gia đình. Hứa Lộc vừa ăn bánh bao vừa xem sách, đoạn lại đánh dấu bằng bút máy: “Phải tiếp tục. Mặc dù ngài Phó đã đồng ý nâng đỡ chúng ta, nhưng bây giờ không có đơn đặt hàng hay tiền cọc trước thì chúng ta không thể vận hành nhà máy, cũng không tụ tập được công nhân. Con không tin không tìm ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295546/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.