Editor: Selene Lee
Vốn là Hứa Lộc muốn xuống giường, song không biết có phải vì chăn ấm quá hay vì chuyện gì khác, cô ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến.
Hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, cô nghĩ nên ngủ thẳng vẫn tốt hơn.
Trong giấc mơ, cô phát hiện ra mình bị một con thú dữ đuổi theo, phải ôm thân cây mà trốn, không dám buông tay ra. Sau đó con vật kia không vồ được cô, đành bỏ đi mất. Cô vẫn cứ ôm cái cây lớn đó, không dám trèo xuống. Cành lá của cái cây vuốt ve cô thật khẽ, khiến cô thấy thoải mái vô cùng. Mà cái cây còn tỏa ra mùi hương nữa, rất ấm áp.
Giấc mộng không dài không ngắn. Lúc Hứa Lộc tỉnh dậy, gian phòng vẫn mờ tối như cũ, nhưng qua mấy khe hở của bức rèm cửa, cô có thể thấy vài tia nắng len lỏi vào.
Hứa Lộc sợ đến mức bật dậy, chỉ còn mình cô trên giường. Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, trên tủ đầu giường có đồng hồ. Kim giờ đã chỉ vào số sáu.
Chắc chắn không phải sáu giờ tối mà là sáu giờ sáng!
Hứa Lộc vén chăn, xuống giường rồi mới cảm thấy không ổn. Cô đang mặc một bộ áo ngủ rất rộng, chỉ có đồ lót là vẫn còn nguyên.
“A!”- Cô la lên.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Sao thế?”- Phó Diệc Đình ngồi bên thư phòng. Nghe tiếng cô, anh mở cửa ra ngay rồi bật đèn trên tường.
Hứa Lộc quấn chăn quanh thân mình, nhìn anh đầy cảnh giác như thể anh là kẻ xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295499/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.