Editor: Selene Lee
Ăn điểm tâm xong, Phó Diệc Đình và Hứa Lộc rời quán, định sẽ ra đường lớn để gọi xe. Đêm qua, Vương Kim Sinh đã lái xe đi mất, nên bây giờ hai người chỉ có thể cuốc bộ. Phó Diệc Đình nắm tay Hứa Lộc, hai người đi chầm chậm giữa cảnh xuân đẹp đẽ.
Tuy nhiên, cả hai đi được chưa lâu, bốn tên lưu manh đã đuổi đến, cản đường họ.
Phó Diệc Đình đẩy cô ra sau, nhìn đám nhãi con kia. Giữa ban ngày ban mặt, bọn du thủ du thực chỉ chờ có thế, vừa nhìn đã đoán được ngay hoàn cảnh gia đình “nạn nhân”. Đám bảo vệ đứng cách đó không xa đã nhìn thấy, chuẩn bị làm việc thì Phó Diệc Đình đã xua tay, ý bảo không cần thiết. Đối với đám lâu la này, một mình anh đủ rồi.
“Cậu em đây, mấy anh mày đang thiếu tiền, hay mày cho chút nhé?”- Tên dẫn đầu hất hàm bảo, ánh mắt lại nhằm vào Hứa Lộc: “Không thì… Mày đưa cô em này cho tụi tao cũng được, tránh để bị trầy xước. Tụi tao đã nổi tiếng mấy đời ở đây rồi, mày có biết chưa?”
Nói dối không biết ngượng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Lộc gặp một đám “cướp ngày”, lại còn ăn ngang nói bậy. Nếu bọn họ mà biết người trước mặt này là ai, chắc sẽ hối hận lắm.
“Nổi tiếng thế nào? Bảo tao nghe thử?”- Phó Diệc Đình thản nhiên.
Đám côn đồ thấy anh không có vẻ gì là sợ sệt, chúng lại dọa tiếp: “Có nghe danh Thanh bang chưa? Thượng Hải đệ nhất bang đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-vien-cong-luoc/2295476/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.