Phương Ninh Ninh ngây người trong chốc lát, mới hoàn hồn Lần này, rốt cuộc Phương Ninh Ninh cũng hiểu được, vì sao vừa rồi mặt Đông Tuấn Phong đỏ lên……
Phương Ninh Ninh không nhịn được bật cười, tiếng cười rất nhỏ vang lên.
Ý thức được tình hình bây giờ, hắn không muốn người bên ngoài biết hắn đang lén lút ở cùng người khác, vì nửa đêm không thích hợp để cười to, nhưng nhịn xuống thì quá khó chịu……
Phương Ninh Ninh kéo Đông Tuấn Phong, ôm y, liền chôn mặt xuống mà cười.
Cả người Đông Tuấn Phong cứng ngắc, rồi từ từ thả lỏng người.
Trước đó, áo choàng đã phủ kín. Nhưng động tác vừa rồi, đã lộ ra nơi nào đó, y biết rất rõ ràng.
Nhưng trong lòng y cũng không buồn bực.
Bởi vì hoàng thượng…… Rất lâu rồi chưa từng ngầm chọc ghẹo y.
Lần trước, là khi hắn được phong làm thái tử. Hơn nữa trước kia cũng chưa từng thoải mái đến như vậy.
Đông Tuấn Phong chậm rãi nâng tay, thử ôm hoàng thượng.
Vì hoàng thượng không có bất mãn đối với hành động này, y liền an tâm hưởng thụ khoảnh khắc này.
Phương Ninh Ninh thật vất vả mới ngừng cười, ngẩng đầu nhìn Đông Tuấn Phong, bỗng nhiên cảm thấy làm Tư Đồ Ngọc cũng không sao cả.
Phiền toái nhiều. Nhưng lợi ích cũng rất nhiều.
Mấu chốt nhất là ở chỗ — với tình trạng trước mắt, không làm Tư Đồ Ngọc, chẳng lẽ đi tự sát hay sao?
May mà trước kia Tư Đồ Ngọc không có để lại vấn đề gì khó giải quyết, hắn được sinh ra muộn mấy trăm năm, ngược lại biết nên làm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-tuong-bach-dau/98144/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.