2
Trên đường về, tôi chẳng muốn nói chuyện nên dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bố tưởng tôi ngủ nên vừa lái xe vừa an ủi Tiểu Tử:
"Bảo bối à, không nghĩ đến thông báo tìm người nhiều năm trước sẽ bị lật lại. Nếu không phải sợ mất mặt với người ta, bố cũng sẽ không mang Viên Viên trở về."
Mẹ đồng ý ngay với những gì bố nói.
"Đúng vậy! Chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng con thành danh môn thục nữ, đây là điều một đứa nhà quê không thể làm được.”
Lâm Truy kích động đến nước bọt văng tứ tung, dính lên cả cổ của bố.
"Tiểu Tử, nếu con bé nhà quê này dám khi dễ em, anh sẽ cóc đầu nó thật mạnh để trút giận cho em.”
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Đây là màn trình diễn người một nhà tương thân tương ái sao?
Thật ra tôi có thể hiểu tại sao bố mẹ lại thích Tiểu Tử hơn.
Có một từ trong kinh tế học gọi là chi phí chìm.
Họ đã đầu tư thời gian và tiền bạc vào Tiểu Tử.
Còn quảng bá cho cô ta.
Khiến Tiểu Tử trở thành một tiểu thư danh giá khá nổi tiếng.
Làm thế nào một đứa con gái sống ở vùng núi hẻo lánh như tôi có thể sánh kịp.
Nhưng bố mẹ không hề biết rằng việc họ gặp tôi trong thôn, đều là do bố nuôi tôi sắp đặt.
Hồi đó, bố nuôi vớt tôi từ dưới sông lên.
Khi còn nhỏ, tôi đã bị nhiễm trùng phổi nặng.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-than-phan/2870539/chuong-2.html