“Bạch Khởi Song, em ở đâu hả? Bạch Khởi Song.”
Hàn Khang Dụ sau khi trở lại bệnh viện, lập tức đi tìm Bạch Khởi Song. Anh chạy khắp nơi, lòng như lửa đốt, lo lắng cùng cực nhưng không thể nào tìm được cô. Vừa vào trong phòng bệnh đã không thấy bóng dáng cô, anh còn cho rằng cô đã rời khỏi mình nên nóng lòng chạy khắp bệnh viện để mà tìm. Có trời mới biết anh đang lo đến mức nào, hận không thể lật cả cái bệnh viện này lên để tìm được cô.
Đây là lần đầu tiên Hàn Khang Dụ lo sợ mất một thứ gì đó, anh không còn sự điềm tĩnh và lạnh lùng, bây giờ chỉ còn sự tức giận đan xen nỗi lo lắng. Đến cả thuộc hạ cũng không thể lên tiếng khuyên nhủ được anh. Các bác sĩ nhìn anh cũng chẳng dám ngăn cản, miễn anh không làm ảnh hướng quá lớn đến những bệnh nhân của họ.
Đứng ở thang bộ, Hàn Khang Dụ thở dốc, mồ hôi trên trán túa ra như tắm. Dực Sinh thấy anh như vậy thì lo lắng mà lên tiếng: “Lão đại, đừng điên cuồng tìm như vậy. Anh bình tĩnh lại trước đã.”
“Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào?” Hàn Khang Dụ gằn giọng, bàn tay to siết chặt lấy lan can như thể muốn bóp nát nó.
“Lần này cô ấy lại mất tích, liệu có gì bất trắc hay không? Lỡ tôi không đến kịp để bảo vệ cô ấy thì sao? Cậu nói tôi làm sao bình tĩnh?”
“Nhưng mà anh điên cuồng chạy như thế cũng không phải cách. Phong thái cao cao tự tại bình thường của anh đâu? Tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-trao-chu-re/908160/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.