Bội Bội đang đợi điện thoại của chị, rất lâu vẫn không nhận được bất cứ thông tin nào và khi gọi lại không thể liên lạc. Cứ chờ mãi cho đến lúc Bội Bội ngủ quên ở ghế sofa.
.Sân Bay Quốc Tế John F. Kennedy.
Chuyến bay dài suốt 17 tiếng đồng hồ, cuối cùng đã hạ cánh an toàn. Tất cả hành khách làm thủ tục nhận hành lý và rời khỏi. Chị vừa bước ra ngoài thì bỗng nhiên đứng lại.
"Piter, là bác sao?"
Piter là tài xế thân cận của người ba quá cố của Jasmine trong suốt những năm ở Mỹ, ông đã giúp đỡ ba chị rất nhiều, thậm chí ông còn là cánh tay đắc lực của công ty. Piter yêu thương chị như con gái ruột của ông, nghe tin chị về ông liền lập tức ra sân bay đón.
"Đúng vậy, là bác đây! Bác nghe chị hai nói hôm nay con trở về, bác liền chạy ra đây đợi con!"
Chị đón nhận cái ôm mừng rỡ từ ông, người mà chị xem như người ba thứ hai.
"Con rất nhớ bác và mẹ! Chúng ta về nhà thôi bác."
Hai người rời khỏi sân bay, lúc này cũng đã là 13 giờ chiều, bởi cách nhau nửa vòng trái đất nên chênh lệch múi giờ của nhau.
"Chân bác lúc này còn đau không?" Chị hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông.
"Chỉ là bệnh của người già thôi! Bác nhìn con ốm đi rất nhiều, ở bên đó công việc nhiều lắm sao?"
Cố nén đau khổ tận nơi sâu nhất, thế mà gương mặt cứ ẩn rồi hiện lên tất cả. Nụ cười của chị che đậy nỗi đau khổ, chua chát và tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-thuc-trai-tim/896115/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.