Chương trước
Chương sau
- Đến trưa em cùng anh ăn trưa nhé Tô Tô

Nhưng em có hẹn với bạn em rồi ạ

- Em cùng dẫn bạn em đến ăn trưa cùng luôn đi

- Anh nhớ em quá

Đang trong giờ làm anh nói vậy lỡ có người trong công ty nghe thấy thì không hay đâu

- Thôi được, anh biết rồi. Theo ý em hết

Em tiếp tục làm việc đây, hẹn anh sau khi tan làm nhé.

Đến giờ ăn trưa rồi. Cậu đi ăn trưa cùng mình nhé Di Băng

° Đi thôi nào!

- Ơ, lại gặp lại em Phạm Di Băng đây. Thật trùng hợp em là nhân viên công ty anh

° Dạ em chào anh Dương Tiểu Thành ạ.

Hai người quen nhau sao?

- Đúng thế Tô Tô, lúc trước anh có từng làm việc cùng Di Băng

° Còn Tô Tô với anh Dương Tiểu Thành đây là gì ạ

- Thật không giấu gì em, anh và Tô Tô đã quen nhau được hai năm rồi

Lê Tô Tô ngại đỏ mặt đành im lặng

° Vậy mà Tô Tô cậu chẳng nói gì cho mình nghe hết

Được rồi, khi nào rảnh mình sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe được chưa “bà thím” của tôi.

" Dạ thưa giám đốc Dương, giám đốc gọi tôi có gì căn dặn không ạ"

- Cô sắp xếp cho nhân viên mới Phạm Di Băng lên vị trí trưởng phòng thiết kế

" Vâng, thưa giám đốc.

" Xin chào mọi người, từ hôm nay cô Phạm Di Băng sẽ đảm nhận vị trí trưởng phòng của chúng ta"

* Sao cô ta mới vào thực tập đã leo lên được vị trí trưởng phòng

" Là do giám đốc Dương đã cho cô ta đảm nhận vị trí đó"

* Chắc cô ta đã đi “cửa sau”

" Nhìn khuôn mặt Di Băng cũng xinh đẹp chắc đã đeo bám giám đốc nên mới được ưu ái"

* Mình “không phục” cô ta làm trưởng phòng của mình.

" Để chị đây cho cô ta biết thế nào là ma cũ bắt nạt ma mới"

" Đây là sấp tài liệu của công ty, cô xem qua rồi làm báo cáo nộp cho tôi trong vòng ba ngày nữa nhé"

° Nhiều thế sao em làm kịp, chị Lusy có thể cho em thêm vài hôm nữa được không ạ.

" Tôi chỉ có trách nhiệm đưa cho cô tài liệu thôi nhé. Còn làm hay không thì tùy cô Di Băng đây"

° Xem ra mới ngày đầu vào công ty mình phải tăng ca rồi, huhu. Nhớ Lạc Lạc quá đi mất

° 9h đêm rồi sao, hazz. Còn nhiều bản báo cáo mình chưa xem qua nữa

° Giờ này chắc Lạc Lạc ngủ rồi. Không biết con bé đi học về một mình có bị làm sao không?

° Mình làm nốt cái này rồi về luôn vậy.

• Chú Lý Tuấn sang nhà chơi với con đi, con ở nhà một mình con sợ lắm không ngủ được

~ Được, chú qua ngay

~ Lạc Lạc à, chú tới rồi đây.

Lạc Lạc vui mừng chạy nhào ra ôm lấy Trương Lý Tuấn.

• Lạc Lạc sợ ở một mình lắm. Lạc Lạc nhớ mẹ

~ Để chú đưa Lạc Lạc đến đón mẹ về có chịu không.

• Hoan hô, chú Lý Tuấn là số mộtTrên lầu ba của công ty " Dương Thành" đang sáng đèn chắc cô ấy đang ở trên đó, nào Lạc Lạc chúng ta cùng lên đó tạo bất ngờ cho Di Băng thôi

<code> *Bảo vệ*: " Này anh thanh niên kia, anh làm ở bộ phận nào nhờ xuất trình thẻ" ( Đường đường là tổng tài một công ty thứ hạng trong nước lại bị một chú bảo vệ không cho bước nữa bước chân vào, huống hồ đây cũng là công ty của bạn chí cốt mình) ~ Tiểu Lạc Lạc, chúng ta nghĩ cách để được vào thôi. • **Này! bác bảo vệ, đằng kia có ai đang lẽn vào kìa chú** " Đâu.. đâu, có thấy ai đâu chứ? ~ Chạy nhanh vào thôi Tiểu Lạc Lạc • Chú dùng hết công lực để chạy nha chú Lý Tuấn, con không muốn bị bắt lại rồi chụp hình đăng lên báo đâu. [ Thở dốc..] ~ Lâu rồi mình không có cảm giác vừa chạy bạt mạng vừa vui mừng như thế này. ~ Đêm khuya mình lẽn vào công ty Dương Tiểu Thành chắc cậu ta không báo cảnh sát đến bắt mình đâu nhỉ. • Con có đèn pin đây, con và chú đi tìm mẹ Di Băng nhé. Chú cẩn thận vào nhé, không khéo lại bị tóm cổ. ° Sao mình cứ thấy lạnh sống lưng thế, đêm khuya trong phòng còn một mình mình thôi sao. Đừng có thêm người bạn vô hình nào nữa nhé. *Trương Lý Tuấn rón rén nhẹ nhàng bước về phía Phạm Di Băng, trên tay anh ta cầm đèn pin soi vào mặt khiến người khác phải hiểu nhầm không còn phải là "người trần mắt thịt*" ° Á..á... Ma, có ma *Trương Lý Tuấn giật bắn cả người* ~ Ma.. ma đâu. • Hahaha, mẹ và chú lớn rồi mà nhát gan ° Gì thế này, mình có đang mơ không. Sao Lạc Lạc lại ở đây cùng Trương Lý Tuấn. ~ Là tôi đây, không phải ma. ° Sao anh như "âm binh" suốt ngày cứ đeo bám tôi vậy ~ Sao em lại mắng tôi, tôi có ý tốt đến đón em đấy nhé. ° Sao anh vào đây được vậy, lỡ có người phát hiện là tôi bị đăng xuất ra khỏi công ty đấy ~ Hahaha, tôi là ai cơ chứ. Tổng tài giàu có như tôi phải đường đường chính chính bước vào chứ. • Hơ.., chú này nói không biết ngượng luôn. Thôi không sao, chú đẹp trai nên nói gì cũng đúng • Là Lạc Lạc nhớ mẹ nên nhờ chú Lý Tuấn đưa con đến đón mẹ đấy. Mẹ đừng la chú ấy nữa [ Làm nũng] Tất cả là lỗi của Lạc Lạc, huhu. Đáng lẽ Lạc Lạc không nên đòi chú ấy đưa đến đây ° Được rồi được rồi, tất cả là do mẹ. Mẹ để Lạc Lạc phải ở nhà chơi một mình nên Lạc Lạc mới làm vậy.</code>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.