Tuy rằng Lưu Diệu Văn đã mua trả điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm ngay buổi chiều hôm đó, nhưng vẫn không thể nào khiến cậu nguôi giận.
Hạ Tuấn Lâm ngồi trên giường lướt xem diễn đàn trường, mọi người hiện tại đều đang công khai bàn luận về về cậu mà không hề kiêng dè như trước.
Đa phần mọi người nói câu so với hình tượng trước không giống nhau, nói cậu bây giờ rất đáng yêu, nhưng Hạ Tuấn Lâm bị nói là đáng yêu thì còn ra thể thống gì?
Cậu là lão đại của trường! Không phải người đáng yêu! Hạ Tuấn Lâm càng thêm tức giận, cậu quyết định sẽ không để ý Lưu Diệu Văn trong hai ngày.
Ba giờ sáng, cậu nằm quận tròn co ro trên giường, cả người run rẩy, vừa sợ vừa mắng Lưu Diệu Văn trong lòng.
Nhớ đến Lưu Diệu Văn, cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Dù dưới giường có người hay không, cậu đều không dám ngủ.
Không còn cách nào khác, Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy bật đèn, nhìn ngẩn người vào vách tường trắng xóa.
Nghĩ đến Lưu Diệu Văn không bằng cậu nghĩ đến dung mạo xinh đẹp của Tống Á Hiên, không thì nghĩ xem làm sao để tiếp tục nội dung tiểu thuyết.
Mà cậu đến đây cũng gần nửa tháng, tại sao giữa Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên không hề có tiến triển gì.
Cảm giác như giữa hai người hoàn toàn không có liên kết?
Thật phiền phức!
Suy nghĩ một hồi trong đầu, Hạ Tuấn Lâm dần quên đi việc Lưu Diệu Văn làm mình sợ ban sáng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhưng cậu ngủ không ngon,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nua-nam-sua-kich-ban-toi-qua-met-moi-roi/233639/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.