Đám người nhìn nhau, cuối cùng vì không dám làm Hạ Tuấn Lâm tức giận đành cúi đầu xin lỗi.
Hạ Tuấn Lâm xua tay để bọn họ rời đi.
"Thấy chưa? Không cần sợ họ, có chuyện nói Hạ ca là được."
"Hạ ca, người thật tốt."
Hạ Tuấn Lâm không rời mắt được khỏi gương mặt Tống Á Hiên, cả mặt đỏ bừng.
"Được rồi, xem bóng đi."
Tống Á Hiên vẫn chưa phân hóa, cũng chỉ cao tầm m7, đứng trước cậu vừa đủ tầm để Hạ Tuấn Lâm chống tay.
Hạ Tuấn Lâm nhìn người trước mặt một hồi, kéo lại gần để chồng tay làm chỗ dựa.
Xem bóng được một lúc, Hạ Tuấn Lâm ngáp ngắn ngáp dài, lấy điện thoại ra và tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Cậu bị thu hút bởi nó đến nỗi thậm chí không biết trò chơi kết thúc khi nào.
Lưu Diệu Văn vuốt ngược hết tóc mái ra sau và sải bước về phía Hạ Tuấn Lâm.
Hắn nhìn ra cậu dành ít nhất một nửa thời gian để chơi điện thoại di động của mình.
Cách cậu vài bước chân, Lưu Diệu Văn ném chiếc áo khoác trên tay.
Chiếc áo khoác choàng qua đầu Hạ Tuấn Lâm.
"Conme!"
Có trời mới biết, tiểu thuyết đang đọc dở mà trước mặt đột nhiên tối sầm lại là một trải nghiệm kinh khủng như thế nào!
Hạ Tuấn Lâm nhảy khỏi bục cao, vội vàng giựt thứ đang phủ trên đầu mình xuống, mặt mày tái xanh khi biết đó chỉ là đồng phục học sinh.
Lưu Diệu Văn bật cười, "Hạ Tuấn Lâm, ngươi quá nhát gan."
"Ngươi bị điên à!"
Hạ Tuấn Lâm thực sự nổi điên, anh ta ném đồng phục học sinh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-nua-nam-sua-kich-ban-toi-qua-met-moi-roi/233638/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.