Chương trước
Chương sau
Trường An còn lại có tám mươi vạn bao lương thực, Hà Đông, Ba Thục, Sơn Nam, Chiết Đông rộng lớn như vậy mà đều không còn lương thực dự trữ, muốn duy trì đến tháng sáu năm sau thì có chút miễn cưỡng. Tuy Lũng Hữu còn có năm trăm vạn bao lương nhưng đó là dự trữ cho chiến tranh ở Toái Diệp, bất luận thế nào cũng không thể độn đến. Hiện giờ Trương Hoán đang lo lắng nếu chiến tranh Bắc Đình bộc phát thì về vật tư Đại Đường thật sự gặp khó khăn.

Bất luận thế nào cũng không thể để xảy ra bạo động, lúc đó nếu chiến tranh Bắc Đình xảy ra thì dùng thực lực của một nước Đại Đường đồng thời không thể nào ứng phó được với hai chiến trường đại quy mô như vậy. Đây chính là điểm mấu chốt.

Lúc này một tên thái giám chạy vào thông báo Ung Phó Vương đã đến, đang ở bên ngoài điện chờ gặp hắn.

Ung Vương chính là con trai Trương Hoán , Lý Kì, Ung Phó Vương là Lý Bí. Tinh thần Trương Hoán lập tức chấn động, nói:
- Triệu Lý học phó lập tức tới gặp trẫm.

Rất nhanh Lý Bí đã vội vàng đi vào đến ngự thư phòng của Trương Hoán . Tuy Lý Bí đã dùng thân phận Ung Phó Vương dần dần tham gia rất nhiều quyết sách quan trọng nhưng ông ta vẫn một mực an phận, không có Trương Hoán triệu hồi, ông ta tuyệt đối sẽ không tham dự bất cứ hội nghị trọng yếu nào. Hôm nay Trương Hoán triệu kiến khẩn cấp, ông ta biết nhất định lại có chuyện trọng đại nào đó cần bàn bạc với mình.

- Vi thần tham kiến Hoàng đế bệ hạ!
Lý Bí tiến đến thi lễ, thái độ vô cùng khiêm nhường.

Trương Hoán gật nhẹ. Đây là một ưu điểm của Lý Bí. Bất luận là tại sao được trọng dụng, bất luận là được các đại thần kính trọng thế nào thì ông ta vẫn thủy chung giữ phong thái khiêm tốn. Với ai cũng không hề có thái độ kiêu căng, Trương Hoán đăng cơ năm năm cũng chưa từng nghe qua lời phàn nàn nào về ông ta.

- Mời Lý học phó ngồi.
Trương Hoán mời Lý Bí ngồi rồi hắn cũng ngồi xuống, cũng không nói chuyện quốc sự mà khẽ mỉm cười nói:
- Trẫm nghe nói gần đây Kỳ Nhi lại làm tiên sinh vất vả rồi.

- Ung Vương điện hạ thân là ngọc quý, thần tư chất ngu dốt, chỉ có thể tạo nên nhân ngọc còn muốn làm ngọc sáng lên thì còn cần lời nói và việc làm của bệ hạ làm gương mới được.

Trương Hoán biết rõ ông ta có ý khuyên mình, cười cười chuyển chủ đề nói:
- Hôm nay trẫm mời tiên sinh đến đây chủ yếu muốn bàn bạc với tiên sinh về việc Hồi Hột.

- Hồi Hột?
Lý Bí lo lắng hỏi:
- Hồi Hột xảy ra chuyện gì sao?

- Bây giờ chưa có chuyện gì nhưng trẫm lo rồi sẽ có chuyện.
Trương Hoán than nhẹ một tiếng, bước nhanh đến trước tướng kéo xuống một tấm địa đồ Tây Vực.

Hắn dùng gậy gỗ chỉ vào thành A Sử Bất Lai, theo hướng đi của hai vạn kị binh Đại Thực đến thành Cung Nguyệt.
- Trẫm rất chú ý tới hướng đi của hai vạn kị binh Đại Thực này. Bọn chúng vốn muốn đến chiếm thành A Sử Bất Lai nhưng bỗng nhiên lại đổi chủ ý vượt qua núi Thiên Tuyền đến sông Y Lệ, trước sau chiếm lấy thành Y Lệ và Yêu Long. Hôm nay trẫm lại nhận được tin tức tiên phong của bọn chúng đã xuất hiện ở bên ngoài thành Cung Nguyệt, trẫm nghi ngờ bọn chúng muốn liên minh với Hồi Hột tấn công Bắc Đình. Nếu là như vậy trẫm vô cùng lo lắng. Đại Đường ta trước mắt thực lực một nước chỉ sợ không chèo chống nổi cả hai trận tuyến.

Nói tới đây Lý Bí đã hiểu ý của Hoàng thượng muốn mình nghĩ ra một đối sách với Hồi Hột. Lý Bí đi đến trước địa đồ, trầm tư thật lâu rồi chậm rãi nói:
- Thần cho rằng nhiệm vụ thật sự của hai vạn kị binh này hẳn là cướp lấy thành A Sử Bất Lai, tiến quân tới Y Lệ chỉ là quyết sách tạm thời. Đương nhiên cũng có thể ngược lại, tấn công A Sử Bất Lai chỉ là kế dương đông kích tây, mục đích chính là chiếm được lưu vực sông Y Lệ. Nhưng bất kể vì lý do gì thì trong này chắc chắn có quỷ kế. Nếu như người Đại Thực thật sự liên minh với người Hồi Hột thì nhất định sẽ đường đường chính chính xuất binh, không cần phải lén lút như vậy khiến cho người Hồi Hột hoài nghi thành ý của bọn chúng.

- Ý ngươi là Đại Thực và Hồi Hột thật sự không có hiệp nghị gì mà bọn chúng cố ý làm như muốn tấn công Bắc Đình để lừa chúng ta?
Lý Bí gật nhẹ.
- Thần cho rằng việc này với ý đồ chiếm lĩnh Thổ Hỏa La của bệ hạ tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau. Bọn chúng không chỉ muốn chặn đường viện binh tiếp ứng cho Toái Diệp mà còn muốn tỏ ý hợp tác với người Hồi Hột. Nói không chừng người Hồi Hột sẽ chịu không nổi món lời hấp dẫn này mà xuất binh tới Bắc Đình. Đây là kế một mũi tên trúng hai con chim. Người Đại Thực quả nhiên là một kình địch!

Trương Hoán yên lặng chăm chú nhìn bản đồ. Hắn không thể không thừa nhận Lý Bí có cái nhìn rất thấu triệt, khả năng rất có thể đúng là như vậy. Người Đại Thực có thể đang muốn lợi dụng thế lực của Hồi Hột, muốn dùng hai vạn binh làm tê liệt tám vạn quân mình đã bố trí ở Bắc Đình, mà sáu vạn quân Đường ở Sơ Lặc cũng đã bị quân Đại Thực Thổ Hỏa La kìm chân. Hơn nữa hai vạn quân nho nhỏ này đúng là có thể đánh động người Hồi Hột tấn công Bắc Đình.

Đột nhiên Trương Hoán hiểu ra một điều, nhanh chóng liếc qua thấy Lý Bí đang ngồi vuốt râu cười, biết ông ta đã có kế hoạch, liền cả giận nói:
- Tiên sinh đã có tính toán vì sao không đến gặp ta? Chẳng lẽ còn muốn trẫm đến cầu hay sao?

- Thần không dám.

Lý Bí liền vội vàng khom người thi lễ một cái rồi thẳng thắn nói:
- Thần có nghĩ tới ba kế thượng trung hạ, mời bệ hạ tham khảo.

Lại có những ba kế? Trương Hoán thật sự thấy vô cùng hứng thú nói:
- Tiên sinh nói về thượng sách trước đi.

- Thượng sách chính là tranh thủ phái ủng hộ ở Hồi Hột để họ khuyên giải Khã Hãn Hồi Hột không coi Đại Đường là địch. Tất nhiên triều đình có thể nói sẽ cho bọn họ lương thực, làm lung lạc họ

Đúng là thượng sách nhưng lại không ổn. Trương Hoán hoàn toàn không muốn dùng lương thực trao đổi. Hồi Hột là hạng người tham lam, lòng dạ lang sói. Bọn chúng kiêu căng chắc chắn sẽ yêu cầu rất nhiều lương thực, hơn nữa chính con dân mình trong nước còn chưa đủ ăn! Hắn lại trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Thế còn trung sách?

-Thỉnh bệ hạ để thần nói hạ sách trước. Hạ sách là tiếp tục điều binh đến Bắc Đình, dùng đủ binh lực đe dọa để người Hồi Hột không dám tự tiện xuất binh nữa.

Không đợi Lý Bí nói xong, Trương Hoán liền lắc đầu từ chối. Không nói đến tài lực của triều đình hiện không đủ để tiếp tục điều binh đến Bắc Đình, cho dù có miễn cưỡng phái binh đến được thì người Hồi Hột tính vốn cứng, nếu không đánh Bắc Đình chắc chắn sẽ chuyển sang tấn công Sóc Phương, Hà Bắc, lúc đó nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại triệu hồi binh tới đó hay sao? Mấu chốt bây giờ là phải làm cho người Hồi Hột không xuất binh.

- Tiên sinh nói ra trung sách đi.

Kì thật trung sách này mói chính thức là suy tính của Lý Bí. Nếu nói thượng sách là dương mưu thì trung sách này chính là âm mưu. Ông ta từ tốn nói:
- Trung sách của thần kì thật chính là kế Sở Hoài Vương của Trương Nghi.

Trương Hoán dường như đã hiểu, nhưng hắn vẫn như trước không phản ứng gì, để cho Lý Bí tiếp tục nói.

- Ngày xưa Trương Nghi lợi dụng bản tính tham lam cùng lập trường không vững của Sở Hoài Vương hứa cho y món lợi lớn, dụ y dứt bỏ ý niệm tấn công Tần. Chuyện ngày đó với Hồi Hột hôm nay cũng tương tự. Hồi Hột lợi dụng Đại Đường và Đại Thực giao chiến làm ngư ông đắc lợi, lấy công chúa Đại Đường lại vơ vét tài sản Đại Thực, đúng là kẻ hai mặt giống như Sở Hoài Vương. Thế nên lần này Đại Thực đóng quân ở thành Cung Nguyệt Hồi Hột hẳn là cũng sẽ có hành động. Nếu như thần đoán không nhầm thì bọn chúng sẽ dẫn binh nhưng không phát, hung hăng để đe dọa Đại Đường. Bệ hạ có thể lợi dụng lòng tham cùng sự bất định của chúng, hứa cho món lời lớn để mê hoặc chúng. Nếu như chiến dịch Toái Diệp chiến thắng, bệ hạ lại bảo chúng đổi ngựa lấy lương, trái lại nếu như chiến dịch thất bại thì bệ hạ lại hứa hẹn hai nhà hợp tác đối phó với quân Đại Thực đông tiến.
Trương Hoán chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Hắn dừng lại nhìn bóng đêm bên ngoài rất lâu không nói gì. Kế này là tạm thời, nhưng tính về lâu dài, thất hứa với Hồi Hột sớm muộn gì cũng đẩy chúng sang hướng Đại Thực. Hắn quả thực cảm thấy khó nghĩ.
Lý Bí tựa hồ như đã hiểu được lo lắng của Trương Hoán, ông ta cười cười nói thêm:
- Có lẽ bệ hạ lo lắng thất tín với Hồi Hột, thần cũng thừa nhận khả năng này rất lớn. Nhưng thần lại cho rằng quan hệ giữa hai nước thực lực mới là quyết định. Trương Nghi lừa gạt Sở Hoài Vương nhưng người trong thiên hạ không ai nói Tần Vương thất tín mà ngược lại đều chê cười Sở Hoài Vương ngu xuẩn. Đây là vì sao? Cũng tương tự như vậy, binh giáp Đại Đường không được hùng mạnh, cho dù hàng năm cống nạp cho Hồi Hột trăm vạn thước lụa, cạn tình nghĩa bọn chúng lại vung đao xuôi xuống nam chinh phạt Trung Nguyên, giống như loạn An Sử năm xưa. Nếu như Đại Đường thực lực mạnh mẽ thì cho dù là lừa gạt chúng một trăm lần thì chúng vẫn phải ngoan ngoãn thay Đại Đường dắt ngựa đóng yên. Bệ hạ, người Hồi Hột cho tới bây giờ vẫn đều thờ phụng kẻ mạnh, cũng không có tâm địa mềm yếu.
Trương Hoán không nói gì một lúc lâu rồi đột nhiên nở nụ cười chậm rãi xoay người thản nhiên nói với Lý Bí:
- Trẫm không lo lắng việc này. Trẫm giống như Tần Vương, còn ngươi hẳn là Trương Nghi mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.