Thôi Diệu đưa ba mươi quán tiền khẽ đẩy về phía hắn, đồng thời Thôi Diệu lại lấy từ bên hông ra một khối mỹ ngọc vốn là tổ phụ Thôi Viên tặng cho đưa cho tên tiểu nhị, rồi dặn đi dặn lại: “ Ta không đủ tiền, nên ngươi cầm tạm cái khối ngọc này đã, đợi một lát nữa ta sẽ đến chuộc lại, ngươi đừng có để mất đấy nhé”
Tên tiểu nhị kia vừa thoáng nhìn là đã biết khối ngọc bích kia nhẵn nhụi, tròn trịa, tạo hình cực kỳ tinh xảo. Có thể đánh giá là một khối ngọc cực phẩm. Giá trị của nó ít nhất cũng phải là một trăm quan. Hắn vội vàng thu nhận lấy, cươi nói với Thôi Diệu: “ Công tử cứ yên tâm, tiểu điếm đây rất co uy tín, tuyệt đối không bao giờ thất tín đâu”
Thôi Diệu sợ Cổ Đại đứng chờ ở bên ngoài lâu sẽ xảy ra điều không may, cho nên hắn liền cầm chiếc túi da hượu đựng chuỗi ngọc chạy vội ra ngoài. Khi chạy ra đến cửa hắn thấy Cổ Đại vẫn đang đứng chờ ở gọc đương, hắn liền chạy tới chỗ nàng: “ Đã để cho muội phải chờ lâu rồi”
Cổ Đại liếc nhìn cái túi da hươi nhỏ trong tay Thôi Diệu, nàng tò mò hỏi: “ Đây là cái gì hả Diệu huynh” Thôi Diệu từ từ lấy từ trong chiếc túi đó chuỗi ngọc trân châu mà Cổ Đại vừa xem trong của hàng. Hắn khẽ đặt chuỗi ngọc đó là trong tay nàng, rồi gãi gãi sau gáy, ngại ngùng cười nói: “ Ta đi mua nó cho muội”
Cổ Đại lặng yên nhìn hắn hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon/2133857/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.