Chương trước
Chương sau
Thôi Diệu đưa ba mươi quán tiền khẽ đẩy về phía hắn, đồng thời Thôi Diệu lại lấy từ bên hông ra một khối mỹ ngọc vốn là tổ phụ Thôi Viên tặng cho đưa cho tên tiểu nhị, rồi dặn đi dặn lại: “ Ta không đủ tiền, nên ngươi cầm tạm cái khối ngọc này đã, đợi một lát nữa ta sẽ đến chuộc lại, ngươi đừng có để mất đấy nhé”

Tên tiểu nhị kia vừa thoáng nhìn là đã biết khối ngọc bích kia nhẵn nhụi, tròn trịa, tạo hình cực kỳ tinh xảo. Có thể đánh giá là một khối ngọc cực phẩm. Giá trị của nó ít nhất cũng phải là một trăm quan. Hắn vội vàng thu nhận lấy, cươi nói với Thôi Diệu: “ Công tử cứ yên tâm, tiểu điếm đây rất co uy tín, tuyệt đối không bao giờ thất tín đâu”

Thôi Diệu sợ Cổ Đại đứng chờ ở bên ngoài lâu sẽ xảy ra điều không may, cho nên hắn liền cầm chiếc túi da hượu đựng chuỗi ngọc chạy vội ra ngoài. Khi chạy ra đến cửa hắn thấy Cổ Đại vẫn đang đứng chờ ở gọc đương, hắn liền chạy tới chỗ nàng: “ Đã để cho muội phải chờ lâu rồi”

Cổ Đại liếc nhìn cái túi da hươi nhỏ trong tay Thôi Diệu, nàng tò mò hỏi: “ Đây là cái gì hả Diệu huynh” Thôi Diệu từ từ lấy từ trong chiếc túi đó chuỗi ngọc trân châu mà Cổ Đại vừa xem trong của hàng. Hắn khẽ đặt chuỗi ngọc đó là trong tay nàng, rồi gãi gãi sau gáy, ngại ngùng cười nói: “ Ta đi mua nó cho muội”

Cổ Đại lặng yên nhìn hắn hồi lâu, nàng đem chuỗi ngọc đeo lên cổ của mình, rồi thấp giọng nói: “ Thật ra thì muội rất thích”

“ Muội thích là tốt rồi” Thôi Diệu kéo tay nàng đi: “ Đi nào, chúng ta đi ăn cơm nhé”

Nhưng khi chạy đi được mấy bước, Thôi Diệu chợt dừng bước, hắn nhớ ra là toàn bộ số tiền hắn đã dùng để mua chuỗi ngọc kia hết rồi, trên người hắn bây giờ một cắc bạc cũng không có. Cổ Đại bên cạnh lấy ra một lá vàng nỏ, nàng hé miệng cười, nói với hắn: “ Để muội mời huynh ăn cơm nhé, huynh đồng ý không”

Hai ngươi đi vào một tửu lâu cũng không lớn lắm, họ ngồi bàn ở trên lâu hai chỗ có cửa sổ hướng ra ngoài. Thôi Diệu gọi chút thức ăn và một bầu rượu. Còn Cổ Đại, nàng nhìn xuống dòng người đnag hối hả qua lại trên đường, không khỏi cảm khái nói: “ Đại Đường quả thật rất đông dân, chẳng bù cho nước muội, đi vai chục dặm cũng khó gặp được một người nào”

“ Trường An là kinh đo, nên dĩ nhiên là đông đúc rồi. Còn ở An Tây, Hà Tây, chẳng phải dân cư cũng thưa thớt hay sao”

Thôi Diệu rót cho nầng một chén rượu, cười cười rồi lại hỏi: “ Hôm nay muội đi ra ngoài có cảm thấy vui không?”

Cổ Đại gật đầu: “ Muội rất vui, chỉ có điều muội nghe đại ca nói ngày mai huynh phải tham gia thi rồi, vậy mà ngày ngày huynh vẫn dạy muội Hán ngữ, thật là làm khó cho huynh, muôi xin lỗi”

“ Không sao đâu mà” Thôi Diệu khoát tay áo cười ha ha một tiếng rồi nói: “ Huynh đã học nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mấy ngày không học thì quên mất chữ nghĩa hay sao. Muội ngốc quá”

“ Nhưng muội vẫn muốn nói lời cảm ơn huynh” Cổ Đại cúi đầu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi ngọc mà Thôi Diệu vừa tặng nàng, ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến những tiếng la hét dồn dập: “ Tất cả mọi người nhìn kìa, người Hồi Hột giết người dân tộc Thổ Phiên kìa”

Nghe thấy tiếng la ó hò hét ngoài đường phố, nên tất cả các khách quan trong tửu quan đều hướng về phía cửa sổ mà ngó xuống phía dưới. Thôi Diệu và Cổ Đại cũng từ chỗ cửa sổ ấy mà hướng mắt về phía có vụ ẩu đả. Xa xa, họ nhìn thấy mười mấy người đang đuổi theo chém giết hai người khác. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ có thể nhận ra đó là những người Hồi Hột và dân tộc Thổ Phiên. Hai bên đường lúc này người bộ hành đi lại tấp nập, đông đúc, gần đó cũng có mười mấy công sai chạy đến giữ trị an. Nhưng trước sự hung hãn của đám người Hồi Hột bọn họ cũng không dám vọng động.

Thôi Diệu giận dữ, đập tay thật mạnh lên mặt bàn: “ Lũ phiên bang dị tộc lại dám ngang nhiên giết người giữa phố. Các ngươi tưởng đang trong thời loạn An – Sử trước đây hay sao”

Nói rồi, hắn đứng bật dậy, rồi với dáng điệu quả quyết hắn sải bước đi xuống phía dưới. Cổ Đại thấy thế cuống quýt gọi hắn: “ Thôi công tử, chờ muội đã”

Thôi Diệu liền dừng bước, hắn quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Cổ Đại: “ Cổ Đại à, muội hãy cứ ở đây chờ ta, ngàn vạn lần không được đi xuống kia. Ta đi một chút rồi sẽ trở lại thôi”

“ Thôi công tử, hãy cẩn thận nhé”

Thôi Diệu gật đầu, hắn bước nhanh xuống tầng một rồi chạy tới chỗ xảy ra vụ ẩu đả kia. Trên con đường lớn lúc này những người hiếu kỳ đã tập trung, tụ tập đông đúc như nêm cối đến nỗi có cảm tưởng như nước chảy cũng không lọt được. Thôi Diệu phải dùng sức cố gắng tránh gạt dòng người để chen vào trong. Đi tới một bãi đất trống trải ở đoạn đầu con đường, Thôi Diệu thấy có hai người Thổ Phiên đã bị chém, nằm vật ra mặt đất. Trong hai người đó thì một người bị giết chết, còn người kia thì cũng đã trọng thương, đanng thoi thóp, nằm trên mặt đất nhắm mắt chờ chết.

Bên phía bọn người Hồi Hột kia có chừng ba mươi người, kẻ cầm đầu không ai khác chính là phó sứ Khang Xích Tâm. Hắn đang đứng khoanh tay, cười ha hả đắc ý khi đám tay chân thủ hạ đả thương, giết chóc hai người Thổ Phiên kia. Ba ngày trước đây, Khả Hãn của Hồi Hột đã truyền lệnh đến đồng ý, và khẳng định sẽ lập công chúa Đại Đường làm Khả Đôn của Hồi Hột. Sự việc này khiến cho Khang Xích Tâm rất bực bội trong lòng. Trong hai ngày nay hắn luôn phải đè nén sự ức chế đó mà chưa biết trút hận vào đâu. Đến hôm nay hắn dẫn theo đám thủ hạ, đi tới khu chợ phía đông để gây chuyện. Trước đó hắn đã đập phá một gian hàng, rồi đả thương một người đi bán hàng rong. Thấy không có ai dám phản ứng nên hắn càng thêm đắc ý, càng ngông cuồng. Sau đó hắn lại gặp đám tùy tùng của sứ thần Thổ Phiên đang chọn mua gấm Tứ Xuyên ở một cửa hiệu bán tơ lụa. Khang Xích Tâm biết Đại Đường và Thổ Phiên đang có quan hệ thân thiết với nhau, nên hắn liền ra lệnh động thủ giết người, một mực truy sát ngay trên đường lớn.

Đến lúc này Khang Xích Tâm liếc xéo nhìn những người dân Đại Đường đang đứng ở hai bên. Hắn nghĩ: “ Thiên hạ dưới chân thì đã sao chứ. Mấy ngàn dân Đường ở đây lại dám quản chuyện của ta hay sao?”

“ Giết hắn cho ta” . Hắn hạ lệnh cho đám tùy tùng hạ thủ đối với người Thổ Phiên đang thoi thóp kia. Chấp lệnh, hai tên lính Hồi Hột giơ đao, đi về phía người Thổ Phiên đang bị trọng thương kia.

“ Dừng tay lại” Sau tiếng quát ấy là bóng dáng của một người xông lên, đứng chặn bước tiến cảu hai tên Hồi Hột kia. Bất mãn trước hành động ngang ngược của bọn người Khang Xích Tâm, Thôi Diệu đã đứng ra “ giữa đường thấy bất bình chẳng tha” . Thôi Diệu nhìn thẳng vào Khang Xích Tâm, giọng gằn từng chữ: “ Dưới chân thiên tử Đại Đường, há nào lại để cho các ngươi ngông cuồng ngang ngược vậy sao”

“ Ha ha! Rốt cuộc thì cũng có một tên Đường nhân dám xen vào việc của ta” Khang Xích Tâm ngửa mặt lên trời cười to, phát ngôn đầy vẻ thách thức. Đang cười ha hả hắn bỗng nhiên ngừng lại, lời nói đầy sự hung ác: “ Tiểu tử kia, ngươi không sợ ta chém luôn cả ngươi hay sao”

“ Ngươi dám giết ta sao” Thôi Diệu cũng lạnh lùng cười một tiếng, hắn bỗng nhiên quay sang phía dân chúng đang đứng xung quanh, vung cánh tay nói lớn: “ Mọi người nghe tôi nói, hai mươi mấy năm trước, bọn người Hồi Hột này đã từng ở trên đường phố Trường An này tùy tiện giết người, lăng nhục phụ nữ của Đại Đường ta. Đến ngày hôm nay chúng lại ngang ngược đuổi giết người trên đường phố, xỉ nhục Đại Đường ta. Mọi ngươi nói xem đối với những kẻ này, chúng ta phải làm gì chứ”

“ Đạp chết bọn chúng nó đi” Những người dân Đại Đường đững ở xung quanh đó, nghe lại chuyện thảm cảnh năm xưa, ai nấy trong lòng đều kích động, sinh ra lòng tức giận với bọn Hồi Hột kia. Những tiếng quát to, những tiếng la ó xuất hiện ngày càng nhiều, khí thế như dời non lấp bể, lớp sau dữ dội, mãnh liệt hơn lớp trước. Chứng kiến cảnh đó, Khang Xích Tâm và đám thủ hạ, sắc mặt đại biến, run sợ. Chúng từng bước lùi về phía sau. Rồi bỗng nhiên quay lưng chạy trốn biệt. Nhưng ở phía sau bọn chúng người dân Đại Đường đã tạo ra một trân mưa đá ném tới tập về bọn chúng. Đám người Hồi Hột đó chỉ còn cách chạy bán sống bán chết.

Thôi Diệu vẫn đứng nhìn theo cái bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của bọn người Hồi Hột. Hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Các ngươi vẫn nghĩ rằng, Đại Đường ta giống như trước đây sao. Các ngươi nhầm rồi”

“ Thôi công tử” Cổ Đại chạy nhanh đến bên cạnh Thôi Diệu, ân cần hỏi han hắn: “ Huynh, huynh không sao chứ”

“ Huynh không sao cả” Thôi Diệu thấy lúc này mười mấy tên công sai đang giúp đỡ tên Thổ Phiên bị trọng thương. Hắn căm giận nói: “ Mặc dù bọn người Thổ Phiên kia cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, nhưng đám người Hồi Hột kia lại dám ngang nhiên truy sát, giết người trên đường, lại dám khiêu khích quyền uy của Đại Đường ta. Nếu như không trừng trị bọn chúng tới nơi tới chốn thì tất sẽ bị chúng coi thường, lộng hành”

“ Tên cầm đầu kia tên gọi là Khang Xích Tâm. Ở Hồi Hột hắn giữ chức Mai Lục tướng quân. Là kẻ có tư tưởng “ thân Đại Thực” . Lân này hắn đến Trường An với thân phận phó sứ của đoàn sư thần Hồi Hột”
Thôi Diệu có chút kinh ngạc, nhìn nàng nói: “ Muội biết hắn ta sao”
Cổ Đại gật đầu, nói tiếp: “ Huynh thử nghĩ xem, tên Khang Xích Tâm đó lại chỉ giết người của dân tộc Thổ Phiên, hắn làm như vậy chắc chắn là có thâm ý khác. Huynh không cần lo nghĩ quá đâu. Muội nghĩ chắc chắn người Thổ Phiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đâu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.