Chương trước
Chương sau
Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 286 -287-288: Bão tố cuộc chiến trong triều (b)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com



Tốc độ xe ngựa bắt đầu giảm bớt, phía trước ở gần cửa Đan Phượng đã là kín người hết chỗ. Trên đường trước cửa Đan Phượng đã không cho phép bất luận kẻ nào đi qua, mấy ngàn binh lính Thiên Ngưu Vệ khống chế dòng người, tất cả đám nhân viên đi theo người đều bị bắt dừng lại xa đến hơn một dặm mà không được vào bên trong. Tất cả quan viên đều phải ghi danh.

Trương Hoán cùng Sở Hành Thủy sau khi ghi danh đều tự chia tay. Giờ phút này, một vầng mặt trời đỏ rực nhô ra khỏi biển mây trôi cuồn cuộn, chân trời đằng đông thấy hào quang tím phủ kín bầu trời. Trên sân rộng cửa Đan Phượng đã có quan viên đứng đầy đang quần tam tụ ngũ thì thầm bàn tán. Bàn về buổi Triều hội hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì.

Mọi người thấy Trương Hoán đi tới thì tất cả không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng tránh ra thành một con đường. Trương Hoán vừa chào hỏi các quan viên, vừa chậm rãi đi về phía trước. Lúc này, hắn nhìn thấy phía trước cách đó không xa có hơn mười vị quan viên đang tụ chung một chỗ đàm luận gì đó, người cầm đầu đúng là Vi Ngạc.

Vi Ngạc quay đầu nhìn thấy Trương Hoán, hắn liền biến sắc mặt, lập tức cười lạnh một tiếng rồi kéo một người đi tới trước mặt Trương Hoán.

“ Nghe nói Trương Thượng thư vinh dự được làm Nội các tam thủ, đường làm quan rộng mở thật!”

Trương Hoán cười nhạt đáp: “ Trương Hoán lâu nay khuất mặt triều đình, kỳ thật chức vị Nội các đối với ta cũng không có ý nghĩa lớn. Nếu như Vi thế thúc có hứng thú, ta tặng cho ngươi được không?”

“ Trương Thượng thư là đang nói móc ta đây!”

Vi Ngạc lạnh lùng cười một tiếng, hắn kéo người bên cạnh nói với Trương Hoán: “ Đứa cháu này của ta, Trương Thượng thư có khả năng biết?”

Đập vào mắt là một nam nhân bị chặt đứt cánh tay trái, vóc người cao gầy mà ẩn chứa sức mạnh, làn da ngăm đen mà lại bóng loáng. Ánh mắt tỉnh táo, trên mặt không thể hiện chút gì, đúng là Vi Đức Khánh vào kinh để bẩm báo công chuyện.

“ Đức Khánh huynh, chúng ta hẳn là đã quen biết đã nhau lâu rồi!” Trương Hoán nhìn hắn khẽ cười nói.

“ Không tệ, nếu như không có Trương Đô đốc quay giáo một kích thì Vi Đức Khánh ta há có thể có hôm nay. Ơn của Trương Đô đốc năm đó, tại hạ khắc trong tâm khảm.” Vi Đức Khánh không chút lưu tình đáp trả.

“ Cũng vậy! Cũng vậy! Chúng ta đây liền xem ai cười sau cùng đi!” Trương Hoán hướng Vi Ngạc vừa chắp tay liền xoay người rời đi .

Vi Ngạc một mực nhìn theo bóng lưng Trương Hoán đi xa rồi hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói với Vi Đức Khánh: “ Con phải nhớ kỹ, người này là kẻ địch bất cộng đái thiên với Vi gia chúng ta. Nếu con có thể đoạt lại Lũng Hữu, ta liền đem chức Gia chủ cho con.”

Vi Đức Khánh cũng nhìn bóng lưng Trương Hoán, một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: “ Chức Gia chủ cứ theo con trưởng mà làm, Đức Khánh không dám vọng tưởng. Nhưng nếu muốn đầu Trương Hoán thì Đức Khánh không hề thoái thác!”

“ Keng! Keng! Tiếng chuông mạnh mẽ du dương vang lên trong không trung Đại Minh Cung, đây là tiếng chuông chánh thức bắt đầu Đại Triều. Đám đông trên sân rộng cửa Đan Phượng bắt đầu chuyển động, các đại thần nhao nhao tìm kiếm vị trí của mình. Chẳng bao lâu, mấy ngàn người liền xếp thành hai đội thật dài. Có hai vị Ngự Sử dẫn đường đi dọc theo Long vĩ đạo trùng trùng điệp điệp nhằm hướng Điện Hàm Nguyên đi tới.

Hôm nay Điện Hàm Nguyên đã được quét dọn sạch sẽ, ánh sáng ngọc Lưu Ly soi rõ mọi người. Đại điện rộng lớn mà sâu thẳm, hai bên đã sớm sắp xếp vik trí cho Tam Tỉnh, lục Bộ, cửu Giam, ngũ Tự. Mặt khác, rất nhiều quan lại địa phương ở kinh, những tán quan ( nhàn rỗi) không có đảm nhiệm chức vụ nào, người Hoàng tộc .v..v... Cũng đồng loạt tham dự Triều hội.

“ Thái Hậu, hoàng đế bệ hạ giá lâm!” Cùng với một tiếng hô to của Trung Điện giam, trong đại điện lập tức yên tĩnh lại. Ngay sau đó, những đội cung nga cùng hoạn quan từ hai bên đi tới, tay cầm ô dù, phất quạt tròn vây quanh Thôi Tiểu Phù cùng Đại Đường Thiên Tử Lý Mạc từ sau điện đi ra.

Lý Mạc hôm nay là lần đầu tiên tham gia Triều hội, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngài bởi vì căng thẳng mà không có vẻ tươi cười. Ngài gắt gao nắm chặt tay mẫu hậu. Thôi Tiểu Phù vẻ mặt lạnh lùng, nàng mang theo con đi lên đại điện rồi cúi đầu dặn dò một tiếng. Lý Mạc liền buông tay nàng, một mình đi tới ngự tọa ở phía trước ngồi xuống. Thôi Tiểu Phù thì ngồi ở bên cạnh ngài, lưng ưỡn thẳng tắp, đầu ngẩng lên ý bảo Triều hội bắt đầu.

“ Keng” Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, Trung Điện Ngự Sử cao giọng hô: “ Làm lễ ra mắt!”

Chúng thần đồng loạt khom người chúc tụng: “ Chúng thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu! Chúc Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế! Chúc Thái Hậu thiên tuế!”

“ Chư vị ái khanh miễn lễ!” Từ trên Đại điện truyền đến không phải âm thanh non nớt của tiểu hoàng đế mà là giọng hơi có vẻ trầm thấp lại tỉnh táo của Thôi Tiểu Phù.

“ Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn Thái Hậu!” Chúng đại thần đứng dậy rồi đều tự ngồi xuống. Triều hội từ đó chánh thức mở màn.

Triều hội đã tiến hành một canh giờ rồi, Tam độc buồn tẻ mà dài dòng đã đến hồi kết “ Nghiệp Quận Thứ Sử Bùi Già làm Trung Thư Thị Lang, liệu có người phản đối?”

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, có thể phản đối như thế nào? Tại danh mục mới của Nội các vừa đưa ra lúc trước, tất cả phản đối đều không hề ý nghĩa, trừ phi có thể nêu được khuyết điểm trọng đại của người mới nhậm chức.

“ Nghiệp Quận thứ sử Bùi Già làm Trung Thư Thị Lang, có người nào phản đối?”

Trong đại điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu thấy không có người phản đối liền tiến lên thi lễ với Thôi Tiểu Phù mà nói: “ Khởi bẩm Thái Hậu, lần này tổng cộng có mười chín vị quan viên tứ phẩm được bổ nhiệm, toàn bộ lấy Tam độc đã thông qua.”

Thôi Tiểu Phù gật đầu “ Bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự đến đây kết thúc, các vị ái khanh phía dưới có bản tấu nào không?”

Không khí trong đại điện lập tức căng thẳng.

“ Thái Hậu, thần có bản tấu.” Chỉ thấy Bùi Tuấn đứng lên, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều bị lão thu hút. Không thể hoài nghi, tin tức thành phần Nội các lão mới tuyên bố đã sớm truyền khắp quần thần. Đó là lần cải tổ cơ cấu quyền lực tối cao của Đại Đường, ba vị đại Nội các Thủ thần, sáu vị Nội các Phụ thần, quyền lực trình tự rõ ràng, tranh chấp ích lợi của bọn họ trong đó cũng vừa xem hiểu ngay.

Trương Hoán cũng như mọi người lẳng lặng chờ đợi Bùi Tuấn tuyên đọc. Lúc trước khi vào điện hắn đã cho Bùi Tuấn hai cái tên, Sở Hành Thủy và Thôi Ngụ. Đây là những vị Nội các Phụ thần mà hắn đề cử. Thậm chí hắn còn chưa kịp cùng Thôi Ngụ thương lượng, có lẽ đây sẽ là điều mà Bùi Tuấn kỳ vọng.

Trương Hoán đưa mắt nhìn sang Thôi Ngụ, vừa lúc thấy ánh mắt Thôi Ngụ đã trông lại phía hắn. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Trương Hoán mỉm cười gật đầu với Thôi Ngụ. Hắn đã dùng ánh mắt cùng ý tứ về thái độ và suy nghĩ của mình truyền cho đối phương.

“ Vi thần muốn đệ trình Thái Hậu sửa chữa chế độ môn ấm, khôi phục chuẩn mực Khánh Trì trước kia, mở rộng suất trúng tuyển do Lại Bộ khảo.”

Tiếng của Bùi Tuấn quanh quẩn trong đại điện. Cơ hồ tất cả mọi người đều thật không ngờ Bùi Tuấn tấu lên lại là về môn ấm chứ không phải cấu thành của Nội các mới. Tiếng rỉ tai thì thầm bắt đầu vang lên trong đại điện, cũng không ai hiểu Bùi Tuấn tại sao không đề cập tới việc Nội các, không! Có một người hiểu rõ dụng ý chân thật của Bùi Tuấn.

Trương Hoán lập tức cố nén lòng. Hắn đã hoàn toàn rõ ràng, cán cân của Bùi Tuấn đã nghiêng về hướng Thôi Tiểu Phù. Trong lần Triều hội này sẽ không có gì mới về Nội các được đưa ra. Cho dù là có thì cũng là chuyện của lần Triều hội sau.

Đã không có sự tồn tại của Nội các thì quyền lực của Thôi Tiểu Phù lập tức trở nên vô cùng lớn. Nàng có thể dễ dàng quyết định hoặc là phủ quyết một đề án, ví dụ như Sóc Phương Tiết Độ Sứ.

“ Môn ấm bản ý là một loại phần thưởng cho bề tôi có công, có điều đối với Đại Đường chúng ta lại thành một loại qui định bổ sung. Nhưng mà cho đến ngày nay, tân quan lựa chọn và bổ nhiệm mười phần thì đến bảy tám đều là lấy từ môn ấm. Mà tiến sĩ được làm quan thì trong trăm người vẻn vẹn chỉ có một, hai. Cứ thế mãi, không chỉ có tân quan tài ba ngày càng khan hiếm, hơn nữa lời kêu ca sục sôi, ngăn cản hy vọng của ngàn vạn kẻ sĩ. Cho nên vi thần cho rằng môn ấm đã đến lúc không thể không sửa. Vậy đặc biệt đưa ra bản đề án, thỉnh Thái Hậu phê chuẩn.”

Âm thanh rõ ràng của Bùi Tuấn quanh quẩn trong đại điện. Trong đại điện đã là hoàn toàn yên tĩnh. Kinh ngạc, nghi ngờ, tán thành, căm hận, tất cả đầu mối đan xen vào chung một chỗ. Đây là một đề án mà không có bất cứ dấu hiệu gì, ngay cả quan viên Lại Bộ cũng không có nghe nói qua. Đây là Bùi Tuấn lần đầu tiên đưa ra, không có trải qua bất cứ thảo luận gì, liền trực tiếp muốn Thái Hậu phê chuẩn.

Trương Hoán vẫn cười lạnh không thôi. Ăn thua là hai người Thôi Tiểu Phù cùng Bùi Tuấn đang tiếp tục diễn trò. Tướng Quốc đưa ra chương trình nghị sự, Thái Hậu trực tiếp phê chuẩn. Thế này chẳng khác nào đang nói cho tất cả đại thần, hôm nay trên triều đường Thái Hậu có thể quyết định tất cả.

Đây là một sự sắp xếp tỉ mỉ được bày ra mà mục tiêu chính là Trương Hoán hắn.

“ Tướng Quốc nói rất đúng, ai gia nghe nói năm ngoái chín mươi bảy vị tân khoa tiến sĩ thì được tuyển dụng làm quan chỉ có năm vị. Điều này không nghi ngờ là tổn hại nghiêm trọng đối với chế độ khoa cử Đại Đường. Đề án cải cách chế độ môn ấm của Tướng Quốc, ai gia phê chuẩn, phát Lại Bộ chấp hành.”

Thôi Tiểu Phù ngay tại chỗ phê lên tấu chương của Bùi Tuấn một chữ “ chuẩn” rồi giao cho hoạn quan bên cạnh. Bùi Tuấn thi lễ thật thấp “ Thần tạ ân Thái Hậu phê chuẩn!”

Lão nhướng mắt thoáng liếc nhìn Thôi Tiểu Phù rồi lập tức chậm rãi lui về trong ban. Năm đó, Thôi Viên đề xuất chế độ môn ấm mới phải trải qua tranh giành kịch liệt cùng thỏa thuận phía sau màn, khó khăn lắm cuối cùng mới có thể thông qua. Nhưng hôm nay huỷ bỏ chế độ môn ấm ngày đó lại mới chỉ cần thời gian gần dùng một chung trà, lại chỉ có hai người Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù tỏ thái độ liền coi như thông qua. Điều này làm cho rất nhiều người đều kinh ngạc nghi ngờ không thôi, không biết sau lưng chuyện này đến tột cùng xảy ra cái gì?

Thôi Tiểu Phù có chút đắc ý cười, đây chính là tinh hoa của buổi Triều hội hôm nay. Không có Nội các kìm hãm, không có Bùi Tuấn phản đối, như vậy tất cả sẽ do Thái Hậu định đoạt,

Ánh mắt của nàng quét một vòng quanh đại điện rồi rơi trên người Lý Miễn. Kế tiếp, nên là hắn đề xuất Đoạn Tú Thực làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ .

“ Thần có bản tấu!” Một tiếng hô vang lên khiến cho ánh mắt của nàng hướng sang một phía khác, ánh mắt Thôi Tiểu Phù đột nhiên nheo lại. Người nàng nhô về phía trước nhìn chăm chú xuống đại điện. Trương Hoán đang bước ra khỏi hàng, là hắn đã nhìn thấu cái gì sao?

Thái độ thù địch phát ra mãnh liệt từ trên người Thôi Tiểu Phù liền khiến Lý Mạc nhỏ tuổi ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được. Ngài bất an nghiêng đầu nhìn mẫu hậu, Thôi Tiểu Phù lập tức liền phát hiện Hoàng thượng bất an, thân thể nàng tùy thời trầm tĩnh lại, cười cười vỗ vỗ tay con ý bảo nó cũng không cần căng thẳng.

“ Trương ái khanh, thỉnh giảng!”

“ Thần hôm nay muốn nói về một vài thay đổi nội quy quân đội của Đại Đường ta.” Trương Hoán thong dong điềm tĩnh từ trong lòng ngực lấy ra một quyển tấu chương, quay lại phía mọi người có chút hạ thấp người rồi cất cao giọng nói: “ Mọi người đều biết, trước năm Thiên Bảo thứ sáu Đại Đường ta thực hành phủ binh chế (nội quy quân đội),dân chúng nửa binh nửa nông, tự chuẩn bị áo giáp lương thảo. Đến trước khi nhập ngũ, triều đình trao đất không hoàn lại và giảm miễn thuế má để bồi thường dân chúng. Phủ binh chế này áp dụng trăm năm, tạo nên uy danh một thời về Đại Đường cường thịnh chúng ta, cũng làm cho quân đội Đại Đường được triều đình khống chế chặt chẽ. Nhưng sau đó chế độ ruộng đất sụp đổ, triều đình cũng không có lực ràng buộc binh lính, khiến cho Phủ binh chế cuối cùng chỉ tồn tại trên danh nghĩa rồi sửa thành chế độ mộ lính. Nhưng chế độ mộ lính cũng được, Phủ binh chế cũng được, dù sao triều đình đều có thể khống chế gần trăm vạn đại quân. Còn cho đến ngày nay, Đoàn Luyện Binh mà triều đình có thể sử dụng trong tay còn không đầy mười vạn người, lại còn rải rác khắp nơi, có châu quận còn không đến năm trăm người. Ngay cả so với thổ phỉ địa phương thì nhân số vẫn còn kém hơn. Quân đội có thể được triều đình khống chế còn không tới mười vạn người, nói ra ngoài thật sự là làm người ta chê cười. Nhưng thần cũng biết nếu như nhân số hơn nhiều thì quan phủ địa phương lại không gánh vác nổi. Cho nên thần suy nghĩ khá lâu, rốt cục nghĩ đến một biện pháp vẹn toàn đôi bên.”

Nói tới đây, không chỉ có là trong đại điện đại thần mà ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng đầy hứng thú. Trương Hoán mặc dù vẻn vẹn là chỉ nói về một khối Đoàn Luyện Binh, tránh quân đội trong tay thế gia cùng quân phiệt. Nhưng cơ hồ tất cả mọi người biết, cũng không phải triều đình không muốn gia tăng Đoàn Luyện Binh ở địa phương, mà là không đủ sức. Sau loạn An Lộc Sơn, dân cư Đại Đường giảm mạnh từ gần năm nghìn vạn xuống đến một ngàn năm trăm vạn. Mặc dù trải qua gần hai mươi năm nghỉ ngơi lấy lại sức, dân số từ từ tăng lên đến hai nghìn hai trăm vạn. Nhưng số hộ nông dân tự canh tác lại không những không có gia tăng mà ngược lại có chỗ giảm xuống. Điều này kỳ thật chính là từ một phía phản ánh việc thôn tính ruộng rất nghiêm trọng, thu nhập tài chính triều đình càng lúc càng dựa vào thuế muối, thuế thương ngiệp gì đó để duy trì, mà không phải thuế má tô tức từ ruộng đất nữa.

Kèm theo đó là quan phủ địa phương quẫn bách, tô thuế ruộng đất sản xuất đều chui vào tay thế gia nhà giàu có. Cho nên Thất Đại Thế Gia đều có thể tự nuôi mấy chục vạn, mấy vạn quân cũng từ nguyên nhân này.

Quan phủ địa phương không có tiền không có lương thực, tự nhiên cũng không cách nào mộ binh nuôi quân, cũng làm cho Đoàn Luyện Binh có số lượng rất ít ỏi. Nếu như Trương Hoán có thể giải quyết vấn đề khó khăn này thì cũng là một chuyện rất lớn.

Trương Hoán thấy hứng thú mọi người đều bị hấp dẫn, ngay cả Bùi Tuấn cũng thập phần chăm chú nghe hắn giảng giải thì hắn không khỏi mỉm cười khẽ vuốt râu dài tiếp tục nói: “ Thần tại địa phương làm quan nhiều năm, biết rõ số lượng dân lưu lạc hết sức kinh người. Bọn họ cũng khát vọng có thể được yên ổn, cho nên nếu như có thể cho bọn họ một mảnh ruộng đất thì quan phủ địa phương cũng không cần gánh chịu lương bổng gì cứ mời bọn họ nửa binh nửa nông. Như vậy theo phỏng đoán dè dặt nhất thì Đoàn Luyện Binh địa phương ít nhất cũng có thể gia tăng hai mươi vạn.”

Lúc này. Đại điện đã thành một chốn âm thanh xôn xao. Cơ hồ tất cả mọi người rõ ràng , Trương Hoán nói tới cải cách kỳ thật chính là khôi phục Phủ binh chế. Chỉ là phạm vi nhỏ hơn một xíu, nói trắng ra cũng chính là chế độ đồng ruộng gia binh của quân Lũng Hữu.

Người tán thành có, người phản đối có, mọi người nói xôn xao nên chưa kết luận được. Ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng lâm vào trong trầm tư, nàng tựa hồ cảm giác được tầm nhìn của Trương Hoán cũng không phải đơn thuần như vậy. Cải cách quy chế quân đội, đây là đại sự như thế nào nên cần thương nghị thảo luận nhiều lần, cân nhắc hơn thiệt để phân tích rõ ràng mới có thể chọn cơ hội mở rộng. Nhưng hắn lại trên triều hội lại chỉ nói qua loa sơ sài, tựa hồ nói mấy câu liền có thể xác định được. Đây có phải rất khinh suất hay không?

Mọi người ở đây huyên náo trong tiếng thảo luận, chỉ nghe Trương Hoán cao giọng nói: “ Binh bộ có thể chọn một nơi để tiến hành thử nghiệm. Nếu như có thể thực hành thì sẽ mở rộng ra cả nước.”

Thôi Tiểu Phù đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng đã hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán nên lúc này liền phất tay với Trung Điện Giam Lý Tần Xuyên. Lý Tần Xuyên lập tức cao giọng nói: “ Yên lặng! Trong triều đình, thỉnh duy trì yên lặng!”

Trên Đại điện lập tức yên tĩnh lại, Bùi Tuấn một bước đứng ra mà nói: “ Thái Hậu, thần không phải không đồng ý với lời của Trương Thượng thư. Không nói đến dân lưu lạc các nơi thì số lượng chỉ là nói sơ lược, quan phủ cũng không làm thống kê. Giả dụ bộ phận lưu dân này có nhân số theo như lời Trương Thượng thư nói là nhân số đông đảo, vậy ruộng đất thu xếp cho bọn họ thế nào? Lấy từ đâu đây? Trong tay quan phủ địa phương mặc dù là có một số ruộng đất, nhưng thu nhập từ những ruộng đất này là để bảo đảm địa phương quan phủ có thể làm việc bình thường, còn có ruộng đất phải cấp cho quan viên, còn phải nuôi sống Đoàn Luyện Binh hiện có. Nếu như đều dùng để mộ binh thì quan phủ địa phương cũng không cách nào sống nổi.”

Thôi Tiểu Phù lại cười cười nói: “ Ai gia tán thành đề nghị sau cùng của Trương Thượng thư, tìm một địa phương để làm thí nghiệm mà xem một cái. Nếu không xem thử thì như thế nào có thể biết là được hay không được đây? Bùi Tướng quốc, ngươi nói có đúng không?”

Bùi Tuấn thấy Thôi Tiểu Phù luôn kiên trì thì lão cũng biết Thôi Tiểu Phù là có mục đích khác liền không phản đối nữa “ Thần nghe theo Thái Hậu thu xếp.” Lão thi lễ liền lui xuống.

Lúc này Trương Hoán lại lấy ra một quyển tấu chương, giao cho một viên hoạn quan mà nói: “ Đây là tấu chương của Đoàn Luyện Sử Vương Liên Giang ở quận Đông Hải thỉnh cầu gia tăng quân số Đoàn Luyện Binh. Thần suy nghĩ, liền từ quận Đông Hải bắt tay vào làm.”

Hoạn quan đem tấu chương giao cho Thôi Tiểu Phù, nàng lật lật xem qua. Dùng nơi nào làm thí nghiệm thì nàng tuyệt không quan tâm, thứ nàng quan tâm là ai đến làm chuyện này?

Thôi Tiểu Phù đem tấu chương gập lại liền cười nói đối với Trương Hoán: “ Chuyện này ai gia đồng ý. Có điều Binh bộ Nguyên Thị Lang đang có bệnh tại thân nên, không cách nào xử lý công vụ. Hiện tại số người Binh bộ vốn cũng không nhiều, lại tăng thêm việc này thì làm sao còn gánh vác được. Cho nên ai gia nghĩ đến một biện pháp phù hợp, tại Binh bộ lại thiết lập một chức Tả Thị Lang chuyên môn phụ trách việc cách tân chế độ, Thượng Thư nghĩ như thế nào?”

Trong triều đình chỉ một thoáng rồi lặng yên không tiếng động, sự yên tĩnh đến ngay cả tiếng tim đập đều nghe thấy. Không ít người liếc xéo sang Trương Hoán xem hắn mua dây buộc mình. Trương Hoán lại mỉm cười đáp: “ Không biết Thái Hậu tính toán đề cử người phương nào làm Binh bộ Tả Thị Lang?”

“ Tể Dương Quận vương Lý Hoài từng làm Trường Sử Kiếm Nam Tiết Độ Phủ, cũng biết binh pháp. Ai gia đề cử hắn làm Binh bộ Tả Thị Lang, Trương Thượng thư cho là có thể được không?”

Trương Hoán do dự chỉ chốc lát liền nói: “ Thần tuyệt không dị nghị.”



“ Còn Tướng Quốc thì sao?” Thôi Tiểu Phù ánh mắt lại hướng sang nhìn Bùi Tuấn. Lúc này, Bùi Tuấn cũng biết rõ dụng ý của Trương Hoán. Hắn đã nhìn ra hôm nay Triều hội thu xếp để cho hắn nhượng bộ, lấy Binh bộ Tả Thị Lang đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ Sứ. Giao dịch này đối với Thôi Tiểu Phù là có lợi, dù sao quân đội Trương Hoán đóng tại Sóc Phương. Coi như Đoạn Tú Thực được chức danh Sóc Phương Tiết Độ Sứ thì hắn cũng chưa chắc có thể khống chế nổi Sóc Phương. Mà Nguyên Tái có thương tích, trong vòng một hai tháng không thể vào triều. Lý Hoài đi một chuyến quận Đông Hải rồi khéo léo bố trí thêm liền có khả năng khi về đoạt quyền. Thôi Tiểu Phù sao lại để hắn thực sự một mực sống ở quận Đông Hải?

Giờ khắc này, Bùi Tuấn đột nhiên cảm giác được mình làm đối với Trương Hoán có chút quá phận, trong lòng lão thập phần bất an. Loại bất an không phải bởi vì Trương Hoán là con rể của lão, mà là lương thực Trường An lại từ Lũng Hữu đưa tới. Một khi thực sự chọc giận Trương Hoán làm mất nguồn cung ứng lương thực thì Bùi Tuấn lão lại đi tìm ai đây?

Nghĩ vậy, Bùi Tuấn lập tức bước ra khỏi hàng nói với Thôi Tiểu Phù: “ Khởi bẩm Thái Hậu, thần cũng đồng ý thiết lập chức Binh bộ Tả Thị Lang. Nhưng thần cũng muốn mượn cơ hội này đệ trình Thái Hậu đồng ý bổ nhiệm nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã tướng quân tái nhậm chức làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ.”

“ Hảo! Truyền ý chỉ ai gia, phong Tể Dương Quận vương Lý Hoài làm Binh bộ Tả Thị Lang, lập tức đi quận Đông Hải khảo sát việc cải cách nội quy quân đội. Mặt khác, phong nguyên Sóc Phương tiết độ Phó Sứ Mã cho làm Sóc Phương Tiết Độ Sứ, lập tức nhậm chức.”

Cái kết cục này chính là thứ Thôi Tiểu Phù muốn. Đánh cờ gần một tháng, rốt cục trên Triều hội nàng đã thắng Trương Hoán. Tâm tình nàng thập phần dễ chịu. Mục đích Triều hội hôm nay cũng coi như đạt được, nàng thấy thời gian đã không còn sớm liền nói với Trung Điện Giam: “ Hỏi lại các vị quan lại, nếu còn việc khác thì bẩm tấu, vô sự liền tan triều.”

“ Thái Hậu có chỉ, các vị đại thần có việc thì bẩm tấu, vô sự liền có thể tan triều.” Âm thanh cao vút ngân nga tại đại điện. Âm thanh hãy còn chưa biến mất thì thấy từ đội ngũ tôn thất đi ra một người, hắn cao giọng bẩm báo: “ Thần có việc muốn bẩm tấu Thái Hậu!”

Người bước ra đúng là Thuận Hóa vương Lý Kiều. Lúc này, trên mặt Trương Hoán lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Trên đại điện Hàm Nguyên bắt đầu hơi có chút xôn xao, không ít người tâm cơ linh động đã đoán được chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trương Hoán thua một ván, hắn há có thể không hề tìm kiếm phương diện khác để thu lại. Mà hiện tại, Lý Kiều ra mặt tựa hồ đúng là câu trả lời như suy đoán.

Không chỉ có các đại thần hàng đầu, Thôi Tiểu Phù, Bùi Tuấn, Lý Cầu, Lý Miễn, thậm chí Thôi Ngụ, Sở Hành Thủy .v..v... ai cũng không ngờ rằng Lý Kiều sẽ ở vào thời điểm mấu chốt này có tấu chương muốn trình lên. Đây là một Tiêu Dao Vương gia ngay cả về Kinh thành cũng còn lười. Lão chưa bao giờ tham gia vào chính sự, lại càng không lên tiếng ở trên Đại Triều. Chính một Vương gia như vậy cơ hồ làm cho người ta quên lãng thì ngược lại tại lúc mẫn cảm nhất, khẩn yếu nhất liền ra mặt .

“ Thần buộc tội Tông Chánh Tự khanh ba năm không tổ chức hiến tế thần đẳng tại tông miếu. Chưa nói đến thất trách mà trước hết là đại bất kính đối với Tiên Đế.”

Tiếng của Lý Kiều không lớn, nhưng trong điện Hàm Nguyên hoàn toàn yên tĩnh vẫn cứ rõ ràng lọt vào tai mỗi người “ Thần yêu cầu lập tức bãi miễn Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu!”

Trong đại điện hoàn toàn ồn ào, một chiêu phản kích tuyệt diệu. Cơ hồ tất cả mọi người cho là như vậy, sau khi bị buộc bỏ Binh bộ Tả Thị Lang để đổi lấy Sóc Phương Tiết Độ thì Trương Hoán đã phản kích. Mấy vị đại thần chuẩn bị mượn Đại Triều dâng tấu chương cũng lén lút thu lại tấu chương của mình. Trên Đại Triều, bọn họ chỉ là khán giả, đi cảm nhận cuộc va chạm giữa đệ nhất quân phiệt Đại Đường cùng người thống trị tối cao Đại Đường.

Đứng ở góc điện mà Thôi Khánh Công có chút ghen tị, hắn không ngờ ở trong cuộc đấu tranh quyền lực này bị gạt sang một bên. Vào mấy tháng trước gây ra sóng to gió lớn, vốn trong Đại Triều lần này danh tiếng hắn phải nổi lên cực điểm. Còn Vi Đức Khánh hoàn toàn bị người quên lãng vẫn duy trì thần sắc lạnh lùng của hắn. Phảng phất trong Đại Triều mà có gió nổi mây phun thì cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Sự chú ý của hắn trước sau dồn vào Trương Hoán.

Bùi Tuấn tựa hồ nửa ngủ thiếp đi. Lão đã diễn xong, còn lại chỉ là đối thủ Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán diễn, không quan hệ gì tới lão. Tông Chánh Tự, Tông Chánh Tự thì làm cái gì? Mục đích của Trương Hoán còn không rõ ràng sao?

Sau cơn ồn ào ngắn ngủi là hoàn toàn yên lặng, yên lặng giống như chết. Ngay cả Thôi Tiểu Phù cũng vẫn giữ im lặng, vấn đề này không tới phiên nàng giải thích.

“ Thần oan uổng!” Kẻ đương sự xuất hiện, Tông Chánh Tự khanh Lý Cầu cơ hồ là bổ nhào ra. Thân hình to mập rẽ ra một con đường, phảng phất như núi lở mà tới trước mặt Lý Kiều, lại phối hợp đôi mắt hung ác của hắn. Nếu như đem đại điện đổi thành rừng rậm thì Lý Kiều kia đã sớm bị hắn chẻ thành trăm mảnh vụn.

“ Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Cầu tức giận đến toàn thân phát run, vô luận như thế nào hắn đều cho rằng mình chịu oan uổng.

“ Ta ngậm máu phun người?” Lý Kiều nặng nề hừ một tiếng, hắn chỉ vào tất cả tôn thất cùng quan viên văn võ trong đại điện mà cao giọng chất vấn: “ Hiến tế tông miếu cũng không phải việc bí mật gì. Ngươi thử hỏi mọi người xem ba năm vừa rồi ngươi mở cửa lớn của tông miếu được mấy lần?”

“ Không nên kích động, tỉnh táo lại!” Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Lý Vận đứng gần Lý Cầu nhất nhịn không được mà nhắc nhở hắn.

Lời nhắc nhở rõ ràng lọt vào tai giống hệt một chậu nước lạnh đổ xuống, Lý Cầu đột nhiên lập tức yên tĩnh trở lại. Lý Kiều chẳng qua là con chó mà thôi, kẻ thực sự đứng phía sau màn vẫn còn đứng ở nơi đó nhìn mình cười lạnh kia kìa!

Đó là một âm mưu.

Lý Cầu lui mạnh về phía sau một bước, hắn hơi hơi chỉnh lý qua ý nghĩ của mình rồi liền lên giọng nói: “ Thái Hậu. Thần cũng thừa nhận chứng thật là có ba năm không tiến hành bái tế tông miếu. Nhưng thực sự không phải là thần không nghĩ mà là thần có nỗi khổ khó nói.”

“ Ái khanh không ngại nói một câu xem là nỗi khổ gì? Xem Thuận Hóa vương có hiểu rõ ngươi không”

Lời của Thôi Tiểu Phù mặc dù là nói cho hai người Lý Cầu cùng Lý Kiều nghe, nhưng ánh mắt của nàng cũng lại nhìn chăm chú vào Trương Hoán. Điện Hàm Nguyên mặc dù cực kỳ sâu rộng, nhưng Thôi Tiểu Phù cùng Trương Hoán lúc này cũng không cách nhau xa, không đến ba mươi bộ. Nàng ở trong bóng tối, Trương Hoán ở ngoài sáng, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ biến hóa của Trương Hoán.

Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, cũng như cùng tất cả quan viên đều đang nhìn hai vị Vương gia đánh cờ, phảng phất chuyện này không hề quan hệ cùng hắn. Lui một bước nói, ba năm Lý Cầu không tế tông miếu thì tất cả mọi người trong đại điện biết. Nhưng không ai nhắc nhở tới nó. Khi mà vi phạm quy tắc trở thành thói quen thì cuối cùng thói quen đó cũng thành quy tắc mới .Nếu như truy tới cùng thì số người và sự việc cần bị buộc tội vẫn còn có rất nhiều, Ví dụ như vấn đề đem công văn mang về nhà phê duyệt. Ví dụ như vấn đề cấm chỉ quan viên buôn bán , vấn đề nuôi bao nhân tình, vấn đề vi phạm quy tắc lấy thiếp , vấn đề trộm chiếm công điền để thu điền tô. Những điều này là trong luật pháp Đại Đường đã có mệnh lệnh cấm chỉ rõ ràng. Nhưng mấy năm vừa rồi tác phong tản mạn này đã xâm nhập đến mỗi một cái góc nhỏ triều đình. Chỉ cần không gây ra đại sự thì cũng sẽ không có người hỏi đến những việc vặt này. Nói cho cùng thì đây là chế độ giám sát Đại Đường bị thiếu làm cho dẫn đến một loạt hậu quả.

“ Mỗi một lần hiến tế tông miếu, tối thiểu cũng cần hao phí hai vạn quan tiền. Nhưng chỗ Tông Chánh Tự của thần hàng năm kinh phí chỉ có ba vạn lạng bạc, mà hằng ngày chi tiêu công vụ, quan lại đi công cán các nơi cần chi tiêu cùng trợ cấp, bù vào than củi, chi phí xe ngựa, trợ cấp cưới gả ma chay cho con cháu tôn thất .v..v... Tất cả những thứ này đều phải dùng tiền, ba vạn lạng đã là vô cùng căng thẳng, đâu còn có tiền để cử hành hiến tế tông miếu? Các vị đại thần, tình trạng tài chính triều đình nói vậy tất cả mọi người rất rõ ràng. Mỗi một Bộ, Tỉnh cũng đang lo lắng tiết kiệm chi tiêu như thế nào. Ta nghĩ, không chỉ là Tông Chánh Tự, mà ngay cả Đại Minh Cung đêm trước bị thiêu hủy Bồng Lai các, Thái Hậu cũng không phải thể hiện rõ thái độ không hề xây dựng lại sao?”

Lý Cầu nói năng chuẩn xác, hắn không cử hành hiến tế tất nhiên nguyên nhân là kết quả được tổng hợp lại từ các loại suy nghĩ. Bao gồm hắn bất hòa cùng với Thọ Vương, thậm chí Thái Hậu Thôi Tiểu Phù cũng ám chỉ hắn ít cử hành hoạt động tôn thất. Nhưng hắn cũng biết hai năm không cử hành tế lễ tông miếu đem lại nguy hiểm miễn chức. Vì thế phụ tá hắn đã sớm cùng hắn thương lượng xong đối sách, lấy cớ không có tiền tổ chức tiến hành để từ chối, tài chính triều đình túng quẫn, cần phải sửa lệ theo làn gió tiết kiệm. Đây là một cái cớ cực kỳ đường hoàng.

Hắn càng nói càng có lý, liếc mắt nhìn Lý Kiều hừ lạnh một tiếng mà nói: “ Triều đình gặp khó không phải những người đang sống mơ mơ màng màng tại Lũng Hữu dự đoán được sao?”



“ Tông Chánh Tự khanh nói sai rồi!” Lô Kỷ một mực chờ cơ hội bước ra khỏi hàng rốt cục đứng dậy, hắn thi lễ với Thôi Tiểu Phù rồi nói: “ Thái Hậu, xin cho thần bẩm báo tình hình.”

Chuyện tựa hồ có chút phức tạp, hiện tại không chỉ có là tranh cãi giữa hai vị Vương gia , ngay cả Hộ Bộ cũng bị liên quan đến. Lô Kỷ là tâm phúc Bùi Tuấn, vậy có phải đấu tranh giữa Trương Hoán cùng Thôi Tiểu Phù rốt cục liên lụy tới Bùi Tuấn sao?

Mọi người mỏi mắt mong chờ.

“ Lô ái khanh mời nói!” Thôi Tiểu Phù khắc chế không vui trong lòng mà lạnh lùng nói.

Rõ ràng Lý Cầu đã chiếm cứ thượng phong, chuyện này đem ra không giải quyết được gì. Cũng không đoán được Lô Kỷ nhảy ra nhiều chuyện, nàng bất mãn nhìn về phía Bùi Tuấn, chỉ thấy Bùi Tuấn vẫn còn đang nhắm mắt lại chẳng quan tâm đến chuyện bên ngoài.

Trương Hoán trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong bố cục của hắn thì lo lắng nhất chính là Lô Kỷ. Nếu như Lô Kỷ không chịu đứng ra thì không thể làm gì khác hơn là chính hắn tự mình ra mặt. Nhưng như vậy thứ nhất là Thôi Tiểu Phù hoặc Bùi Tuấn liền rất có thể đoán được kế hoạch, mà hiện tại hắn đang có thể thong dong nhìn nước dâng đến chân thành.

“ Tông Chánh Tự khanh, ngươi nói nguyên nhân không tiến hành hiến tế tông miếu là không có tiền. Ta đây liền hỏi ngươi, Tông Chánh Tự hàng năm đều dự toán là ba vạn lạng bạc, vậy vì sao trước đây có thể hiến tế, mà hiện tại thì không thể hiến tế vậy?”

“ Cái ... này” Lý Cầu nhất thời cứng họng .

Lô Kỷ cười lạnh một tiếng liền nói với mọi người: “ Thái Hậu, bệ hạ, các vị đại thần. Chi phí Tông Chánh Tự tổ chức tế điện tông miếu cũng không nằm trong ba vạn lạng bạc kinh phí hàng năm, mà là do hắn tự xin. Nhưng sự thực là ba năm vừa rồi hắn chưa bao giờ xin quá khoản chi phí này. Là chính hắn không làm, như thế nào lại nói là Hộ Bộ không chịu xuất tiền cho hắn được?”

“ Hừ! Chính mình không làm lại còn muốn đổ trách nhiệm cho Hộ Bộ. Nếu như không có Lô Thị Lang giải thích thì ta còn tưởng rằng Lạc vương thật có nỗi khổ khó nói!”

Lý Kiều nắm được chuôi bèn không hề cho Lý Cầu cơ hội giải thích, lão tiến lên hướng Thôi Tiểu Phù thi lễ: “ Thần lần này quay về kinh chính là để thăm viếng tông miếu. Hôm qua chứng kiến, bên trong tông miếu đã có nhiều chỗ trong điện phủ bị mục, chỗ tổn hại rất nhiều, mà Tông Chánh Tự không thể trốn tránh trách nhiệm. Thần lại một lần nữa đề nghị bãi miễn chức Tông Chánh Tự khanh, lấy người có khả năng làm.”

Trong âm thanh phẫn nộ vang dội đại điện, không khí trong đại điện bắt đầu căng lên. Tất cả mọi người đều nhìn hướng Thôi Tiểu Phù, xem nàng che chở Lý Cầu như thế nào đây.

Đang lúc này, một âm thanh hơi có vẻ non nớt từ trên ghế ngọc truyền đến “ Thuận Hóa vương biết nguyên nhân Tông Chánh Tự khanh không đưa ra xin kinh phí kỳ thật là vì tiết kiệm chi tiêu cho triều đình chứ?”

Suốt hai canh giờ, Thiên Tử Đại Đường Lý Mạc đều không nói một lời, tại lúc tất cả mọi người đã quên lãng ngài thì ngài lại vào lúc mấu chốt nhất lên tiếng.

Máu mủ tình thâm, Lý Cầu là cha đẻ của ngài. Tình phụ tử khiến cho ngài rốt cục không để ý cảnh báo trước đó của mẫu hậu là ngài không được tham chính, dứt khoát đứng ra giải vây cho cha.

Ánh mắt của mọi người đều ngoắt nhìn về phía hoàng đế nhỏ tuổi này, ngay cả Bùi Tuấn một mực nhắm mắt cũng mở mắt ra để lộ vẻ kinh ngạc. Lý Mạc đứng lên cao giọng nói: “ Trẫm cho là. Hiến tế tông miếu ngay cả lễ chế cũng không thể tùy tiện bỏ đi, nhưng tại lúc tài chính triều đình túng quẫn thì có thể suy nghĩ số lần cùng phương thức bái tế. Ví dụ như đem một năm một tế đổi thành ba năm một đại tế, hàng năm một tiểu tế. Như vậy tận lực lợi dụng vật tư hiện có cùng người trong cung đình để tiết kiệm chi tiêu. Như vậy liền có thể đem tiền dùng vào việc dân sinh đại sự. Trẫm nghĩ tổ tông cũng đồng ý chúng ta làm như vậy. Tông Chánh Tự khanh” Lý Mạc quay đầu hướng về phía Lý Cầu đứng ở giữa đại điện.

“ Có thần!” Lý Cầu trong lòng một hồi kích động, chính con mình vào lúc mấu chốt thì đứng ra .

“ Trẫm kiến nghị ngươi đổi mới quy tắc hiến tế tông miếu , giao cho Thái Hậu cùng Tướng Quốc phê chuẩn. Ba năm không hiến tế tông miếu xác thật không nên, hy vọng ngươi mau chóng chuẩn bị, tại tết Trung nguyên thì cùng nhau bắt đầu hiến tế.”

“ Thần tuân chỉ!”

Lý Mạc lại nhìn qua Lý Kiều khẽ cười nói: “ Tâm tình xúc động phẫn nộ của Thuận Hóa vương trẫm có thể hiểu được, nhưng tài chính triều đình xác thật túng quẫn, trẫm đã mệnh Tông Chánh Tự sửa lại, cũng mong Vương gia thông cảm.”

Lý Kiều khom người thi lễ “ Thần không dám!”

Ba câu hai lời, Lý Mạc liền hóa giải một trận sóng gió sắp phát triển. Ngài còn nhỏ tuổi như thế này mà bình tĩnh tỉnh táo, suy nghĩ vấn đề chu đáo lại lấy đại cục làm trọng, quả thực khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa. Cơ hồ tất cả mọi người có cảm giác được cổ vũ sâu sắc, trong lòng âm thầm lớn tiếng hô to: Đại Đường may mắn rồi! Lại được thấy minh quân.

Nhưng Lý Mạc được tán thướng cũng không phải tất cả mọi người vui mừng, Trương Hoán tạm thời không nói, Thôi Tiểu Phù trong lòng cũng là từng đợt rét run. Nhiều năm qua, Lý Mạc một mực là một chú gà non dưới cánh của nàng. Cho tới bây giờ đều là một viên đá lót đường cho nàng chấp chính. Mà giờ khắc này, gà con sắp biến thành hùng ưng giương cánh bay cao, đá lót đường biến thành một tòa núi nhỏ đang vươn lên. Điều nầy có thể làm cho nàng cảm thấy trong lòng run sợ. Quyền lực, bất cứ người hoặc sự việc nào uy hiếp đến quyền lực của nàng thì nàng đều không thể dễ dàng tha thứ.

“ Mẫu hậu cho là nhi thần làm được, có đúng không?” Lý Mạc cuối cùng quay sang thỉnh Thôi Tiểu Phù.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trước mắt này bởi vì hưng phấn mà nở căng ra, Thôi Tiểu Phù trong lòng lại rồi đột nhiên sinh ra một sát cơ. Nhưng tia sát cơ này lại trong nháy mắt biến mất, nàng ôn hòa cười cười mà nói: “ Hoàng thượng làm rất khá. Ngươi nhìn, các đại thần đều ủng hộ!”

“ Bệ hạ, Thái Hậu, thần còn có bản tấu.” Lúc này, Lô Kỷ lấy ra một quyển tấu chương, tiến lên khom người bẩm báo.

Thôi Tiểu Phù mặt liền biến sắc, Lô Kỷ vô ý thức khiến cho thứ bậc đế, hậu điên đảo, hoàn toàn đâm tâm tình mẫn cảm của nàng. Hồi lâu mới nghe Thôi Tiểu Phù lạnh lùng đáp: “ Lô Thị Lang cứ nói.”

Lô Kỷ cũng đột nhiên ý thức được chính mình phạm một sai lầm lớn, nhưng chuyện đã không cách nào vãn hồi. Hắn đành phải kiên trì tiếp tục tâu: “ Khởi bẩm Thái Hậu, chính như mới vừa rồi nói, tài chính triều đình xác thật hết sức túng quẫn, bởi vì thuỷ vận phải đi dọc theo tuyến đường đạo tặc đông đảo. Vì an toàn, thần đề nghị thuỷ vận thay đổi tuyến đường. Từ Trường Giang đi Tương Dương, lại đi vòng Đan Thủy đến Quan Trung, thỉnh Thái Hậu phê chuẩn.”

Lúc này, Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển cũng từ trong ban đi tới nói: “ Lô Thị Lang nói không sai, triều đình khủng hoảng tài chính xác thật đã là lửa sém lông mày. Thiếu Phủ tự đã bắt đầu thu thập đồ đồng để đúc tiền, nhưng cũng chỉ có thể giải quyết chỗ bổng lộc hàng năm bị thiếu, so sánh khoản tiền còn cần thì cách khá xa. Phải thời để thuỷ vận đến Trường An mới là kế lâu dài, Nguyên Diêm Thiết Giam lệnh Dương sứ quân cũng từng đề nghị thuỷ vận thay đổi tuyến đường để đi Tương Dương. Có điều thần lo lắng Đan Thủy có thể thông thuyền lớn qua hay không?”

“ Chuyện này không cần lo lắng!” Lô Kỷ cười tiếp lời nói: “ Hôm qua đã nhận được tin của Dương Viêm, Đan Thủy hiện tại có thể qua được thuyền nhỏ. Tạm thời Dương sứ quân đã thành lập kho hàng trung chuyển ở Tương Dương, tiền lương có khả năng tạm lưu trong kho rồi lấy liên đội thuyền nhỏ đưa tới. Thần đã tính toán sơ qua, mặc dù so sánh thuỷ vận từ trước thì chậm hơn vài ngày, nhưng khả năng vận chuyển của Trường Giang khá lớn, chi phí thực tế so sánh đường cũ càng thêm có lợi.”

“ Thỉnh Thái Hậu phê chuẩn!” Lô Kỷ cùng Phòng Tông Yển lại trăm miệng một lời hướng Thôi Tiểu Phù xin chỉ thị.

Thuỷ vận cần không đi theo đường xưa lối cũ thì Thôi Tiểu Phù so với ai khác đều biết rõ hơn. Nhưng trước khác nay khác, xem ra hiện tại Thôi Khánh Công cũng không dám lại cắt đứt thuỷ vận, càng chủ yếu là Tương Dương đã thành địa bàn của Trương Hoán. Đem thuỷ vận chịu khống chế của hắn, điều nầy sao có thể? Càng không cần phải nói thành lập kho hàng tại Tương Dương. Chỉ dựa vào điểm này là Thôi Tiểu Phù liền tuyệt không có ý giải quyết.

Bất quá, Thôi Tiểu Phù cũng không có biểu hiện được quá mức tự tin, nàng do dự chỉ chốc lát liền nói với Bùi Tuấn: “ Tướng Quốc, ai gia cho là nếu tài chính triều đình nguy cấp thì không ngại cứ theo đường cũ vận chuyển trăm vạn quan tiền tới cứu khẩn cấp. Còn đường mới Tương Dương chưa bao giờ đi qua nên không thể xác định có khó khăn gì không. Một khi phát sinh bất trắc lại phá hư đại sự. Chuyện này cần trì hoãn vì thận trọng, Tướng Quốc nghĩ sao?”

Ý nghĩ của Bùi Tuấn cùng Thôi Tiểu Phù hoàn toàn như nhau. Đã bị Trương Hoán khống chế lương thực, liền quyết không thể để hắn lại chẹn họng tài chính. Nếu Thôi Tiểu Phù đề nghị đi đường xưa lối cũ, vậy cũng là nói nàng có thể đảm bảo Thôi Khánh Công không có ý đánh vào thuỷ vận.



Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.