Trương Hoán ngẩn ra. Hắn không nghĩ tới Lô Kỷ nói trắng ra như vậy. Lô Kỷ là tâm phúc của Bùi Tuấn, hắn đối với mình nói những lời này là có ý tứ gì? Trương Hoán nhất thời nghĩ mà không hiểu. Hắn cũng không trả lời, chỉ cười mà không nói.
Lô Kỷ tựa hồ hiểu rõ tâm tư Trương Hoán, hắn cười nhạt nói: “ Vợ tại hạ chỉ có một em trai, nàng thập phần đau lòng cho hắn. Tại hạ vì mưu đồ đường công danh cho hắn liền đem hắn đưa vào cung làm thị vệ. Không nghĩ tới lại bị Thôi Tiểu Phù ám hại, ngay cả thi thể cũng không có. Chỉ dựa vào điểm này, tại hạ liền cùng nàng ta có thâm cừu khó giải.”
Trương Hoán lúc này mới hiểu được, thì ra Dương Thanh Nhất đúng là em trai của Dương Phi Vũ. Khó trách Lô Kỷ nói như vậy, hắn gật đầu liền nói: “ Ý định của Lô Thị Lang, ta xin lĩnh hội!”
Đi qua một hành lang dài gấp khúc, vào một cái cửa bán nguyệt, đằng trước mặt đã là hậu hoa viên của Lô phủ. Mặc dù màn đêm đã phủ xuống, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra được hậu hoa viên đẹp tuyệt trần. Trong những đám lớn sắc màu rực rỡ ẩn giấu những tòa đình đài Lâu Các. Một hành lang tự quanh co khúc khuỷu khiến cho các vật kiến trúc tinh sảo liền ở chung một chỗ, mà hết thảy lại không ngờ được xây trên một hồ nước.
Phía trước có hai đội mười tám thiếu nữ xinh đẹp đứng. Tất cả đều mặc quần lụa trắng, trong tay cầm đèn lồng màu vỏ quýt. Trong vầng sáng êm dịu bọn họ phảng phất giống như một đám tiên nữ từ trên trời giáng trần.
Dương Phi Vũ thấy Bùi Oánh thập phần thích hậu hoa viên này liền tiến lên nói với Lô Kỷ: “ Lão gia, ta nghĩ trước hết mang Oánh muội đi du ngoạn một phen. Hai người uống trước hai chén rượu, chúng ta rất mau liền trở về.”
Lô Kỷ đúng là ngàn theo trăm thuận với vợ, hắn vội vàng cười nói: “ Không ngại! Không ngại! Nàng có thể mang Trương phu nhân đi Bổ Bổ trang, tự chúng ta sẽ thu xếp.”
Hai nữ nhân thấp giọng cười vài câu liền có mấy thị nữ cùng đi khỏi. Lô Kỷ cùng Trương Hoán đi tới chỗ thiết yến trong một tòa hoa đình. Cả đình đều được hoa bao quanh nhìn không thấy một viên một ngói, liền phảng phất toàn bộ là dùng hoa để xây lên mà thành.
Hai người ngồi xuống, một thị nữ dâng trà cho bọn họ. Trương Hoán từ từ hớp một ngụm trà, tựa hồ lơ đãng hỏi han: “ Ta nghe nói tình hình tài chính triều đình không lạc quan, đến tột cùng là như thế nào?”
Lô Kỷ cười khổ một phen, lắc đầu nói: “ Triều đình có tiền, đáng tiếc chỉ có thể nhìn lại được mà không dùng được.”
“ Đây là có ý gì?” Trương Hoán giả vờ không hiểu hỏi han.
“ Tiền không có ở Trường An mà ở Quảng Lăng. Năm kia và năm ngoái tại các nơi Giang Hoài trưng thu hơn năm trăm vạn quan thuế muối mà đến bây giờ vẫn còn tại Quảng Lăng, đáng tiếc là không thể vận chuyển đến Trường An. Lại còn hơn tám trăm vạn thạch lương thực cũng lưu kho tại Quảng Lăng và vùng Đan Dương.”
Lô Kỷ không khỏi thở dài một tiếng “ Thuỷ vận bị tặc nhân Thôi Khánh Công chặt đứt, triều đình lo lắng suông mà cũng không có biện pháp gì!”
“ Vậy trong Tả Tàng bây giờ còn có bao nhiêu tiền tồn?” Trương Hoán vẫn không bỏ qua mà hỏi han tiếp.
Lô Kỷ liếc mắt nhìn Trương Hoán tựa hồ đã hiểu điều gì, nhưng hắn vẫn cứ tình hình thực tế mà nói: “ Như vậy ta nói cho ngài! Tả Tàng tồn tiền chỉ đủ duy trì đến cuối tháng này, Bùi Tuấn tìm đủ mọi cách để kiếm thêm một chút tiền cũng chỉ có thể duy trì đến trung tuần tháng tư. Nếu như đến cuối tháng tư vẫn không thể giải quyết vấn đề thuỷ vận, chỉ sợ triều đình thật sự liền khó có thể tiếp tục.”
Trương Hoán hồi lâu không nói gì, hắn đã sớm nghe nói Bùi Tuấn bị vấn đề tiền lương khiến cho sứt đầu mẻ trán, ngay cả lương bổng năm ngoái của đủ loại quan lại đều bị ngâm mấy tháng. Nhưng những tin này cũng chỉ là nghe hơi nồi chõ, hiện tại từ chính miệng Hộ Bộ Thị Lang nói ra thì đó chính là vấn đề thật sự nghiêm trọng .
Do dự một lúc lâu, Trương Hoán mới từ từ nói: “ Kỳ thật giải quyết vấn đề thuỷ vận có thể chọn dùng biện pháp của Dương Viêm. Thay đổi tuyến đường từ Tương Dương đi Đan Thủy, lần này ta quay về kinh đã đích thân đi dọc Đan Thủy khảo sát một phen. Thuyền lớn mặc dù không thể đi, nhưng thuyền nhỏ không thành vấn đề. Hiện tại đúng là mùa nước lên càng thêm có thể dùng được. Lô Thị Lang có thể trong lần Triều hội đầu tháng mà nhắc tới chuyện này?”
Phủ Trương Hoán chưa đến canh tư đã bắt đầu bận rộn. Bọn hạ nhân bắt đầu nấu nước, nấu cơm, Bùi Oánh thì mang theo Dương Xuân Thủy chuẩn bị quan phục cho Trương Hoán, rửa mặt, thay quần áo, bận tối mày tối mặt.
Nhưng hôm nay chủ nhân phải thượng triều lại có vẻ thập phần nhàn nhã đi chơi. Sau khi hắn rời giường liền ở lỳ trong tĩnh thất lật xem từng tờ chương trình Triều hội do người của Điện Trung Giam Phái đưa tới. Đây chỉ là một đại cương có tính thứ tự, quy định thời gian Triều hội, trang phục, lời chúc mừng .v..v... là những phương diện chi tiết lễ nghi. Còn như nội dung Triều hội thì trong đó không đề cập tới một chữ, điểm này cùng Triều hội mọi khi khác nhau rất lớn.
Mặc dù nó viết rất đơn giản, nhưng Trương Hoán vẫn từ giữa những hàng chữ ngửi được một tia manh mối. Hôm nay Đại Đường Thiên Tử Lý Mạc sẽ tham dự Triều hội, Thôi Tiểu Phù ngồi trên ghế Thái Hậu phía sau. Đây là một tín hiệu, một tín hiệu kiểu Khống chế Thiên Tử lệnh cho Chư hầu. Nó có ý nghĩa Thôi Tiểu Phù hôm nay sẽ xuất đầu lộ diện hoàn toàn.
Trương Hoán cười cười, đem tấu chương từ từ khép lại, cái này hiển nhiên là nhằm vào xử lý hắn. Nhưng cho đến hôm nay, ai lại không có chuẩn bị chứ?
“ Lão gia, phu nhân đã thu thập xong, mời ngài đi ăn điểm tâm.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn thiếp thân Phinh Nhi của Bùi Oánh.
Cùng với thời gian thay đổi, rất nhiều tiểu nha hoàn của hắn năm đó đều trưởng thành. Hoa Cẩm Tú một mực hầu hạ hắn đã mười tám tuổi, cách đây không lâu quản gia trong phủ Lũng Hữu đem nhập nàng vào trong phòng làm thiếp. Mà Tiểu Thu từ trước hầu hạ Bùi Oánh vào năm ngoái đã gả cho Lận Cửu Hàn làm thứ thê, đầu năm thì nghe nói nàng đã sinh hạ một con trai.
Còn nha hoàn Phinh Nhi là con gái nhỏ của Tôn quản gia năm ngoái tiếp nhận thay tiểu Thu, năm nay nó chỉ có mười lăm tuổi. Trương Hoán đứng lên đi ra khỏi phòng, tiểu nha hoàn nhu thuận thi lễ mà nói: “ Phu nhân nói thời gian đã không còn sớm, lão gia ăn điểm tâm xong nên xuất phát.”
“ Ta đã biết.”
Trương Hoán bước nhanh đi tới nhà trước. Đại đường sáng rực, trên bàn đã bày đầy một bàn điểm tâm, chung quanh có mười mấy thị nữ đang đứng. Thấy hắn đi vào, Bùi Oánh liền bước lên phía trước cười nói: “ Hôm nay phỏng đoán thời gian Triều hội sẽ rất dài, cho nên thiếp có chuẩn bị nhiều hơn để chàng ăn no bụng.”
“ Đa tạ phu nhân!” Trương Hoán cười gật đầu rồi ngồi xuống, hắn đưa tay cầm một cái bánh bao vừa mới cắn hai miếng thì ngoài cửa lại có một người vội vã chạy vào bẩm báo: “ Lão gia, Sở Thượng Thư đến!”
Trời sáng mau, mặt trời đã hiện ra ở chân trời. Bầu trời tối sẫm đã dần dần phai màu. Trên đường cái đã bắt đầu có xe ngựa chạy vội, phần lớn là quan viên vào cung tham gia Triều hội. Các vị quan lớn có đông đảo gia đinh hộ vệ , cũng có quan nhỏ phẩm bậc thấp độc thân cưỡi ngựa mà đi. Đèn lồng màu cam chập chờn trên xe ngựa.
Càng đi đến gần Đại Minh Cung, số người vào triều càng nhiều, trùng trùng điệp điệp mà có thể hợp thành một đạo đại quân đồ sộ vào triều.
Trương Hoán cùng Sở Hành Thủy ngồi chung một chiếc xe ngựa. Hôm nay Sở Hành Thủy đặc biệt có việc tới tìm Trương Hoán, hắn kéo màn xe xuống nói khẽ với Trương Hoán: “ Tối hôm qua Bùi Tuấn tìm đến chỗ ta.”
Vào đêm trước buổi Thượng triều mà đến thăm viếng muộn, phương diện này hiển nhiên sẽ tiết lộ được nhiều điều quỷ dị.” Lão nói gì đó?” Trương Hoán thản nhiên hỏi.
“ Là về Nội các, hắn đưa ra một phương án mới.” Sở Hành Thủy lấy ra một quyển tập đưa cho Trương Hoán.
“ Tổng cộng là chín người, ba người Thủ tịch Nội các là Bùi Tuấn, ngươi, còn có Lý Miễn. Thái Hậu sẽ dự thính hội nghị Nội các không chiếm suất. Còn lại sáu người là phụ trợ Nội các do mỗi người Thủ tịch Nội các ghi tên hai người, có thể thi thoảng thay đổi.”
Trương Hoán vừa nghe vừa lật xem quyển tập. Tập là do Bùi Tuấn tự tay viết, có dành riêng cho hắn một phần rồi thông qua Sở Hành Thủy đến chuyển giao. Đây là Bùi Tuấn căn cứ vào việc trong triều đình hình thành ba thế lực lớn để làm ra điều chỉnh quyền lực mới. Thôi Tiểu Phù thân là Thái Hậu, nàng đương nhiên không thể là Nội các đại thần. Nhưng nàng lại có thể dự thính hội nghị nên vô hình trung liền chiếm nhân số đông hơn. Thế lực của nàng ở trong triều tuy lớn nhưng thực lực lại không đủ, cho nên Bùi Tuấn liền dùng ưu thế nhân số Nội các để bù đắp điểm yếu này cho nàng.
Do dự một phen rồi Trương Hoán lại hỏi: “ Có thể xác định được những người phụ các cho Thôi Tiểu Phù không?”
“ Hắn cũng không nói gì, bất quá ta cũng có thể đóan được. Một người là Thôi Khánh Công, một người tất nhiên chính là Vi Ngạc. Hai người này đều là nhân vật có thực lực, cũng là lực lượng mà trước mắt Thôi Tiểu Phù thiếu hụt nhất. Còn hai người của Bùi Tuấn thì một người là Hộ Bộ thị lang Lô Kỷ, người khác chính là Lại Bộ Thị Lang Bùi Hữu. Chỉ đáng thương cho Vương Ngang kia, đã không có cơ nghiệp nên hiện tại không còn cái gì cả.”
Nói đến đây, sự vui vẻ trên mặt Sở Hành Thủy dần dần biến mất. Hắn chẳng phải không dự đoán được vị trí của mình sao? Sở dĩ sáng sớm chạy tới đây chính là muốn từ Trương Hoán có được một suất. Từ khi bắt đầu năm Khánh Trì thứ nhất, Sở gia bọn họ đã luôn luôn là thành viên Nội các. Hắn không nghĩ đến bị đẩy khỏi vòng tròn quyền lực triều đình.
Nhưng hắn cũng biết chuyện này quan trọng, không phải một chốc có thể quyết định được nên hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi Trương Hoán kết luận.
Trương Hoán đang suy nghĩ về hai suất của hắn. Một suất không cần phải nói, tất nhiên là Sở Hành Thủy, mà suất khác lại làm cho hắn có hơi gặp khó khăn. Vốn là hắn định cho Trương Phá Thiên, mượn cơ hội này để chấn hưng Trương gia. Nhưng cứ như vậy thì Thôi gia sẽ bị loại ra ngoài vòng tròn quyền lực.
Chỉ trầm tư chỉ chốc lát, Trương Hoán liền có kết luận. Hẳn sẽ là Thôi Ngụ, điều này không chỉ có bởi vì Thôi Ngụ là Tả Tướng quốc, quan trọng hơn phía sau Thôi Ngụ là Thôi Viên, là Thôi gia vẫn có tiềm lực thật lớn. Hắn phải cột chặt Thôi gia vào cỗ chiến xa của mình.
Chợt có cảm giác, Trương Hoán vừa ngẩng đầu chỉ thấy Sở Hành Thủy đang nhìn chăm chú vào mình, trong đôi mắt toát ra vẻ căng thẳng. Hắn mỉm cười liền hỏi: “ Cậu có thể nguyện ý làm Phụ các cho cháu?”
“ Đó là đương nhiên, ta không giúp đỡ ngươi chẳng lẽ còn phò tá Bùi Tuấn sao?” Sở Hành Thủy cũng cười, tảng đá trong lòng lặng yên rơi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]