Vân Hoằng và Chu Bích Cầm nói vài lời riêng tư xong rồi mới rời đi Chu gia, lúc rời đi sắc mặt không hề dịu dàng như khi hướng về Chu Bích Cầm mà là gương mặt lạnh lẽo rời đi, sắc mặt kia đã cảm thấy giống như một cơn gió bão lại tới.
Đợi đến khi Vân Hoằng vừa đi, Cố bà tử chính là vội vàng bò dậy, bà cũng lau nước mắt trên mặt lộ ra nụ cười nhìn Chu Bích Cầm: “Tiểu thư, có Hầu gia che chở cho người như vậy, qua mấy ngày sau vào cửa Hầu phủ cũng không cần sợ.”
Vào giờ phút này, trên mặt Chu Bích Cầm nào còn dáng vẻ đáng thương như vừa rồi, trong đôi mặt đúng là ý giễu cợt, “Quả thật là do Vạn tiện phụ kia sinh ra, nó cũng không nghĩ tới ta đây một mẫu thân còn không muốn một nữ nhi lớn như thế!”
Chu Bích Cầm đã vô cùng bất mãn trong lòng về mấy hài tử do mấy thiếp thất của Vân Hoằng sinh ra, cảm giác mình chẳng qua chính là hai mươi tuổi hoa gả cho Vân Hoằng nam nhân này đã ba bốn mươi tuổi xem ra không tệ rồi, bà cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thành mẫu thân của thứ nữ lớn nhất đã mười ba tuổi thứ tử nhỏ tuổi nhất đã bảy tuổi, bà vuốt ve bụng mình, về sau tất cả trong Hầu phủ đều nên thuộc về hài tử bà sinh ra mới được! Nha đầu Vân Thù đó là một dòng chính nữ thì có thể làm gì, bà cót hể khiến cho Vân Hoằng vì cưới bà vào cửa mà bỏ vợ rồi, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/207130/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.