Chu Bích Cầm nhìn cái ghế đang đập lên trên người nàng, nàng lập tức sợ hãi nhắm hai mắt lại lạnh giọng thét lên, chỉ nghe được khi ghế dài đánh tới thân thể thì phát ra âm thanh trầm đục và một tiếng kêu đau, nhưng đau đớn trong dự đoán không đánh úp tới.
Chu Bích Cầm từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy chính là Vân Hoằng dùng phần lưng của ông ta đỡ một kích mới vừa rồi cho mình, ông mím môi, trên trán rịn mồ hôi lạnh, gương mặt bởi vì bị đau mà kiềm chế vài phần cắn răng nghiến lợi.
Trong lòng Chu Bích Cầm khẽ động, hơi cảm động vì Vân Hoằng bảo vệ mình như vậy, nếu Vân Hoằng chịu che chở nàng như vậy, như vậy tất cả đều không phải là vấn đề. Nàng không để lại dấu vết lấy ánh mắt khiêu khích liếc nhìn về phía Vạn Thục Tuệ, trong dự đoán nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ ngây ngốc của Vạn Thục Tuệ, dáng vẻ như vậy khiến cho tâm tình của nàng càng thêm vui vẻ.
Vân Thù cũng biết phụ thân của mình nhất định sẽ che chở tiểu tiện nhân này đấy! Vân Thù thầm nghĩ trong lòng, cho nên mới vừa rồi mình đập không hề lưu tình chút nào, đây chính là ông ta tự làm tự chịu!
“Ngươi đồ ác nữ!” Vân Hoằng chỉ có cảm giác toàn bộ phần lưng của mình đều đau nhức, đau đến gần như ông không thở nổi, nha đầu này dùng lực như vậy đập tới Bích Cầm, nếu không phải ông bảo vệ được nhanh, chỉ sợ một khi đập xuống, hài tử của ông còn có thể còn sao?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mon-ac-nu/1254875/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.