Minh Nhật không ở lại, ngày mai anh còn phải đi làm. Sau khi thưa chuyện với bố mẹ Thu Hương, nhận được sự thông cảm của ông bà anh mới yên tâm rời đi, hứa cuối tuần sẽ xin nghỉ về đón hai mẹ con cô.
Những ngày sau đó, bố mẹ cô khuyên giải đủ điều cô đều bỏ ngoài tai. Tất cả các cuộc nói chuyện đều kết thúc bằng câu:
“Không ly hôn thì ly thân, con không muốn sống với anh ta thêm một ngày nào nữa”
Cuối cùng hôm nay cô đã bị mắng: “Tuỳ con, muốn làm gì thì làm. Con mà ly thân với thằng Nhật thì cũng đừng có vác mặt về đây nữa”.
Thu Hương không dám tin vào tai mình, mẹ cô mắng cô như thế vì một người ngoài? Cô rưng rưng nước mắt, nhìn mẹ mình một cách thất vọng nói: “Được, con sẽ cút ngay đây ạ”.
Nói xong liền đi xếp đồ vào vali, ra sân bế bé Dâu đang chơi với chú chó nhà cô cùng ông ngoại lên rồi nói: “Chào ông bà đi con, chúng ta đi”.
Bố cô chưa biết chuyện, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế con? Sao đột nhiên lại đòi đi? Không phải bảo là mai mới đi sao?”
“Mẹ đuổi con rồi thì con đi thôi. Con chào bố, sau này, có lẽ con sẽ không về nữa đâu ạ” cô nghẹn ngào nói ra câu này.
“Cô có giỏi thì con đi luôn đi, đi ngay đi còn chần chờ gì nữa? Tôi với bố cô có chết cũng không cần cô về” mẹ cô đứng chống tay trên hiên nhà nói vọng ra.
“Kìa bà, đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946238/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.