Cuộc sống cứ trôi qua một cách bình lặng như vậy. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Thu Hương vẫn luôn dành rất nhiều thời gian để chăm sóc cho anh. Cô kiên nhẫn nói chuyện với một người thực vật, cẩn thận làm theo tất cả yêu cầu của bác sĩ để chống loét hay teo cơ. Có lúc cô sẽ mang cơm nhà tới viện, để đồ ăn lại gần anh hi vọng anh có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc.
Minh Nhật thì vẫn thế, thân thể nằm đó nhưng linh hồn thì luôn đi theo cô. Anh rất muốn đi vào giấc mơ của cô để dặn dò đôi điều nhưng luôn có một thứ gì đó cản lại. Vậy nên anh chỉ có thể lặng lẽ đi theo cô, bất lực nhìn cô lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, càng đau xót hơn khi nhìn thấy cô gầy rộc đi, da dẻ cũng xanh xao nhợt nhạt.
1 năm sau
Hôm nay đáng lẽ sẽ là giỗ đầu của anh nhưng lại là ngày anh được sống lại lần nữa, Minh Nhật rất vui mừng. Anh nhập được vào thân thể của mình rồi, không còn là một linh hồn lơ lửng chân không chạm đất nữa.
Anh từ từ mở mắt ra, ánh sáng rất chói khiến anh phải nheo mắt hồi lâu. Minh Nhật khẽ nâng cánh tay rệu rã đã không hoạt động cả năm trời lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Thu Hương, lúc này cô đang ngủ ngay bên cạnh anh. Trong phòng có giường cho người nhà nhưng từ nửa năm trước, khi các vết thương lành hẳn thì cô đã thường đến ngủ cạnh anh. Tuy vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946180/chuong-36.html