Minh Nhật được cho xuất viện vào một ngày cuối tuần trời trong nắng ấm. Cả gia đình tới đón anh về nhưng lại không thấy Thu Hương đâu. Bé Dâu cũng lăng xăng giúp bố cất những món đồ nhỏ vào va li. Thấy anh đang thu xếp đồ mà vẫn nhìn ra cửa hết lần này tới lần khác thì mẹ anh cười trêu chọc:
“Hương không đến đâu mà ngóng, con bé ở nhà nấu cơm rồi, nó nói muốn khi con về có thể ăn cơm nhà luôn”
“Thật không ạ? Cô ấy nói như vậy thật à mẹ?”
“Thật chứ, Hương vẫn còn thương con mà con không nhận ra à? Nếu là người khác thì chỉ sợ thấy con nằm liệt giường thì đã bỏ đi, mừng thầm vì kịp ly hôn rồi nhưng cả năm qua Hương vẫn chưa rời bỏ con một ngày nào, thậm chí con bé còn không dám ốm. Con có biết câu đau lòng nhất mẹ từng nghe con bé nói là gì không? Chính là con không ốm được, con ốm thì anh ấy phải làm sao?”
“Con biết rồi, là lỗi của con, tại con không tốt với cô ấy”
Anh biết, những điều này anh đều biết. Khi còn bay theo cô mỗi ngày anh biết rõ cô vất vả thế nào, thương anh ra sao. Nhưng giờ anh tỉnh lại thì cô muốn đẩy anh ra xa, thái độ đối với anh cũng không mặn không nhạt. Dường như người luôn khóc lóc bên giường bệnh, người khi anh vừa tỉnh lại để xúc động ôm anh nức nở không nên lời không phải là cô vậy. Anh biết cô muốn giấu tình cảm đi để tự bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946179/chuong-37.html