Gần đây Thu Hương thường bị tỉnh dậy giữa đêm, cả người toát đầy mồ hôi lạnh mà không hiểu tại sao. Cô nhớ mình đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện, mọi thứ hỗn loạn chồng chéo lên nhau nhưng khi tỉnh lại không nhớ được chi tiết. Mỗi lần tỉnh lại phải thao thức rất lâu mới ngủ tiếp được.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy, cô ngồi dậy ôm trán suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra nội dung giấc mơ. Nhưng cô lại thấy má mình ươn ướt, dường như cô đã khóc trong lúc mơ.
Nhìn sang bên cạnh thấy con gái vẫn đang ngủ ngoan, cô nhẹ nhàng vuốt tóc con, lòng cũng cảm thấy bình yên trở lại. Cô khẽ khàng xuống giường, muốn ra ngoài lấy nước uống.
“Sao em lại dậy vào lúc này? Có việc gì sao?”
Cô gặp Minh Nhật ở phòng khách, không hiểu anh làm gì mà giờ này cũng ở đây. Anh đưa tay mở đèn rồi lên tiếng hỏi trước.
“Không có gì, em đi uống nước” cô nhàn nhạt đáp.
Anh đi tới nắm vai cô nhìn kỹ, sốt sắng hỏi: “Em mới khóc à? Có chuyện gì sao? Có gì thì nói với anh, nếu em không muốn thì nói với bố mẹ, đừng tự chịu khổ một mình”.
“Em đã bảo không có gì rồi” cô lùi lại, tránh xa khỏi anh, sau đó lại cảm thấy vừa rồi anh cũng không làm gì quá đáng nên giải thích ngắn gọn một câu: “Không biết là mơ thấy cái gì, tỉnh dậy không nhớ nhưng thấy như mình mới khóc”.
Minh Nhật nghe cô nói thế thì mới tạm an tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946177/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.