Kể từ sau khi Thu Hương biết chuyện anh từng rời khỏi thế gian này rồi trở lại thì thái độ đối với anh cũng bớt lạnh nhạt hơn. Bây giờ Minh Nhật có thể được ngủ cùng vợ con mình, nhưng cô luôn để bé Dâu nằm giữa, cũng không cho anh ôm cô như xưa. Nhưng đối với anh đây đã là điều may mắn rất lớn rồi, gần đây tâm trạng anh luôn vui vẻ chỉ vì chuyện này.
“Sao anh cứ cười mãi thế? Mau ăn đi không nguội”
Thu Hương nhắc nhở vì thấy anh cứ ngồi cười mãi mà không ăn. Cũng chỉ là một tô canh gà tần thôi, trước đây cô đã làm cho anh bao nhiêu lần rồi, cũng chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ đến vậy. Cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ sức khoẻ anh giờ không tốt, lại đúng hôm cô rảnh nên mới nấu một món để tẩm bổ mà thôi.
“Lâu lắm mới được ăn món này của em, anh rất vui”
“Cũng không phải là làm cho mình anh, bố mẹ với Dâu ăn rồi, anh về muộn nên mới còn lại một phần thôi”
Anh cười dịu dàng nói: “Anh biết em luôn quan tâm đến gia đình mà, anh chỉ thấy vui vì lúc em nấu ăn cho gia đình vẫn còn nhớ đến anh thôi. Em ăn chưa? Chúng ta ăn cùng nhau nhé”.
Mặc dù cô đã ăn rồi, nhưng nhìn anh đang vui vẻ như vậy lại không nỡ phá ngang nên chỉ nhỏ nhẹ nói: “Em ăn một chút thôi, cũng không đói lắm”.
“Được, anh bóc da cho em”
Không ngờ anh vẫn còn nhớ cô không thích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-mat-em/2946175/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.