🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe đến đó khoẻ môi Thẩm Dược nở nụ cười chua chát cô không quay đầu chỉ nói cho anh nghe “Vì vậy nên Bạc thiếu mới đánh tay tôi thành thế này sao?”

“À mà Bạc thiếu lần sau cảm thấy tội lỗi cũng đừng pha sữa nóng, em chỉ có thể uống ca cao không đường.” Cô nói tiếp nhưng tay nắm chặt đến mức băng gạt lại tiếp tục thấm máu từ vết thương ở lòng bàn tay.

Bạc Trạch Lăng nhíu mày hỏi lại “Ca cao không đường?”

“Không phải nó đắng giống cà phê sao.” Anh đầy thắc mắc bởi vì bản chất ca cao đắng không bỏ đường thì có khác gì cà phê đen mà không bỏ đường đây chứ.

Cô lúc này quay lại nhìn anh nhếch môi “Anh không phân biệt được.” Vốn định nói thêm nhưng cô im lặng trực tiếp đi về phòng mà không nói lời nào nữa để lại Bạc Trạch Lăng ngồi ở bàn ăn.

Người đời vẫn nói nếu sống đủ tốt sẽ gặp được điều lành, nhưng có lẽ số ít trong đó vẫn là cô nếu năm đó mẹ cô không qua đời liệu cô có cần phải sống một cuộc đời thế này không.

Giá như cô không nhìn thấy anh thì có phải sẽ tốt hơn không, cảm giác vừa yêu không được, hận cũng chẳng xong khiến cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn chết đi, ở một cuộc đời khác hi vọng vẫn sẽ tốt hơn hiện tại.

Thế giới của anh tràn ngập những hận thù, thế giới của cô cũng vì thế mà mất đi màu hồng vốn có, bước vào địa ngục cùng anh chưa từng phàn nàn cũng chưa từng có chuyện phản đối những chuyện anh làm.

Ngay cả việc Bạc Dương Tự đối đầu với anh cô cũng lên tiếng để bênh vực anh.

Bạc Trạch Lăng gọi điện cho Kiều Dật Hiên cho người đến, anh không muốn phải chứng kiến mọi chuyện một cách sai lầm thêm lần nào nữa. Còn chuyện Kiều Dật Hiên nói anh sẽ tính sổ với anh ta sau, đều là anh ta đưa thông tin thiếu mới khiến anh thành thế này.

Lái xe đến công ty anh vừa nhìn thấy Lý Ái Vân liền khó chịu ra mặt nhíu mày, cả người đều toả ra sát khí.

“Cô đến đây làm gì? Không phải cô về với Bạc Dương Tự sao?” Anh lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm nói.

Lý Ái Vân liền nắm lấy tay anh nũng nịu “Em sai rồi anh đừng giận có được không, lần sau em sẽ không như vậy nữa.” Cô ta không liên lạc được cho anh đã bức bối, gần đây còn bị anh cho vào danh sách đen, đến công ty gặp thì trợ lý không cho.

Hôm nay khó khăn lắm mới có thể gặp được anh sao có thể bỏ qua được chứ.

“Đừng chạm vào tôi, bẩn thỉu chết đi được Lý Ái Vân trước đây tôi muốn Thẩm Dược nên mới bảo cô về chọc tức cô ấy.”



“Cô phản bội tôi về với anh trai tôi, bây giờ tôi chán rồi tôi không còn muốn chọc tức cô ấy nữa. Nếu cô còn đến tìm tôi đừng trách tôi không khách sáo.”

Anh gạt tay cô ta ra khỏi người mình đứng cách xa ra trực tiếp cởi bỏ áo vest bên ngoài ném vào sọt rác trước mặt mọi người. Nhân viên công ty nhìn thấy liền há hốc mồm không dám tin đây là sếp của bọn họ đấy phụ nữ bên ngoài vừa chạm vào đã ném bỏ cả áo luôn rồi.

Lý Ái Vân bị nhiều người nhìn như vậy cô ta không khỏi mất mặt trừng mắt với anh “Cô ta sớm muộn gì cũng bị anh giết chết.”

“Vậy trước khi cô ấy chết, tôi sẽ giết cô trước mang cô lót đường cho cô ấy.” Anh nhếch môi lời nói cũng sắc bén khiến cho cô ta cứng họng.

Tính khí hơn thua của cô ta liền nổi dậy khoanh tay nở nụ cười giễu cợt “Anh dám sao?” Cô ta không tin nếu giết cô ta nhiều năm qua anh đã làm rồi, anh chỉ doạ cô ta thôi.

“Không tin sao?”

“Con người của tôi nói được làm được nhất định không khiến cô Lý đây thất vọng đâu. Về mà bảo Bạc Dương Tự hai tay hai người đó bảo vệ cô cho tốt.” Anh khom người đút tay vào túi quần tay còn lại vỗ vỗ vào gương mặt xinh đẹp của cô ta.

Sắc mặt của Lý Ái Vân cắt không còn giọt máu cứng đờ bất động ngay tại chỗ không dám lên tiếng, cô ta biết con người của Bạc Trạch Lăng sau khi sáng hôm đó nhìn thấy anh thật sự đã để Thẩm Dược cả đêm ngoài sân.

Con người anh tuy chưa từng tác động vào cô ta nhưng cũng rất độc ác tàn nhẫn, tàn nhẫn còn hơn anh trai của mình rất nhiều.

Nói xong anh đứng thẳng người dùng khăn từ trợ lý lau tay của mình rồi ném vào sọt rác cùng với chiếc áo vest khoác bên ngoài vừa rồi, anh bình thản cười khinh thường cô ta.

“Bạch tiểu thư đúng là không có mắt, bản thân đã điên rồi lại chọn bạn trai không ra gì rồi bạn trai cô ta lên giường với bạn thân của cô ta, xem ra mắt cô ta kém cỏi đến mức không chọn được bạn bè.”

Nói xong Bạc Trạch Lăng nghiên người đi ngang qua cô ta vừa đi mấy bước anh liền dừng lại quay đầu hai tay đút túi quần nói “À mà lần sau đánh phấn ít thôi không thì chọn loại đắt tiền vào tôi chạm vào một chút đã bẩn hết tay rồi.”

Anh tặc lưỡi mấy cái không ngừng mỉa mai “Lau rồi vẫn không sạch xem ra phải dùng đến xà phòng có khi tốn cả chai đầy mới sạch đấy.”

Lời nói của anh đến cả nhân viên cũng nghe thấy, ai cũng không ngừng che miệng lại cười chế giễu cô ta, có người còn thấy là hôm nay cô ta ra đường quên xem ngày rồi cho nên mới gặp phải anh chứ không phải là Bạc Dương Tự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.