Nghe đến đó khoẻ môi Thẩm Dược nở nụ cười chua chát cô không quay đầu chỉ nói cho anh nghe “Vì vậy nên Bạc thiếu mới đánh tay tôi thành thế này sao?”
“À mà Bạc thiếu lần sau cảm thấy tội lỗi cũng đừng pha sữa nóng, em chỉ có thể uống ca cao không đường.” Cô nói tiếp nhưng tay nắm chặt đến mức băng gạt lại tiếp tục thấm máu từ vết thương ở lòng bàn tay.
Bạc Trạch Lăng nhíu mày hỏi lại “Ca cao không đường?”
“Không phải nó đắng giống cà phê sao.” Anh đầy thắc mắc bởi vì bản chất ca cao đắng không bỏ đường thì có khác gì cà phê đen mà không bỏ đường đây chứ.
Cô lúc này quay lại nhìn anh nhếch môi “Anh không phân biệt được.” Vốn định nói thêm nhưng cô im lặng trực tiếp đi về phòng mà không nói lời nào nữa để lại Bạc Trạch Lăng ngồi ở bàn ăn.
Người đời vẫn nói nếu sống đủ tốt sẽ gặp được điều lành, nhưng có lẽ số ít trong đó vẫn là cô nếu năm đó mẹ cô không qua đời liệu cô có cần phải sống một cuộc đời thế này không.
Giá như cô không nhìn thấy anh thì có phải sẽ tốt hơn không, cảm giác vừa yêu không được, hận cũng chẳng xong khiến cô mệt mỏi đến mức chỉ muốn chết đi, ở một cuộc đời khác hi vọng vẫn sẽ tốt hơn hiện tại.
Thế giới của anh tràn ngập những hận thù, thế giới của cô cũng vì thế mà mất đi màu hồng vốn có, bước vào địa ngục cùng anh chưa từng phàn nàn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi/3742147/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.