Mấy ngày sau đó cô vẫn sống yên bình, hắn có phần bận rộn hơn.
Cuối năm, cô tranh thủ thời gian đi ra ngoài, tự tay mua những đồ trang trí về trang hoàng nhà cửa. Cô cũng đã hỏi qua hắn, hai người thống nhất trang trí màu tông lạnh thay vì màu đỏ. Mặc dù màu đỏ tượng trưng cho may mắn ấm áp, nhưng cô và hắn không quá khắt khe chuyện lễ nghi, dù sao hai người cũng không có người thân thăm hỏi nên cứ trang trí những gì mình thích là được. Hắn để dành hai ngày cuối cùng trước khi sang năm mới cùng cô đi chọn đồ mua. Người làm đã về quê ăn Tết hết rồi, cả căn biệt thự lớn chỉ có hai người, có phần cảm thấy trống trải.
“Còn thiếu gì không?” Hắn nghiêng đầu hỏi cô. Mộng Vãn Tình đăm chiêu nhìn quanh nhà, gật đầu “Không, có vẻ như đủ rồi.”
“À em quên mất! Còn đồ ăn nữa.” Cô vỗ nhẹ vào đầu mình “Chúng ta còn phải mua ít nguyên liệu về nấu…”
“Ơ mà thôi, ra ngoài ăn chắc vẫn được.” Cô tự phản bác lại lời mình. Hắn giàu như thế, làm sao thiếu chút tiền lẻ ra nhà hàng năm sao chứ?
“Không sao, mua về cũng được.” Hắn nói “Mấy ngày lễ Tết nên ăn ở nhà.”
“Anh nói cũng đúng.” Cô gật gật, chỉ cần là hắn mở miệng, cho dù hắn nói con lợn biết trèo cây cô cũng tin “Em sẽ nấu cơm.”
“Ừ.”
Mộng Vãn Tình xắn tay áo lên, nhìn hắn “Em đi gói sủi cảo đây.”
“Để anh giúp.”
“Anh biết làm không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/3486130/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.