Mộng Vãn Tình ở nước ngoài nhưng vẫn theo dõi nhất cử nhất động tình hình trong nước, khóe môi không kìm được nụ cười nhấc lên.
Mộng gia xứng đáng bị như vậy. Tuy cô cũng có chút thương hại mẹ mình, nhưng khi nhớ lại quãng đời khổ sở của mình khi bé, chút tình mẫu tử cô vớt đã bay sạch. Một góc độ nào đó mà nói tình cảm trong cái giới hào môn quý tộc này, chẳng khác gì ở trong cung ngày xưa. Tình cảm là giẻ rách, chỉ có lợi ích là trên hết.
Ngày cô về nước, Hoắc Tường Quân đích thân đi đón cô.
Mộng Vãn Tình tách ra khỏi đoàn nghiên cứu, cô ngẩng đầu nhìn về một phía, lập tức nhìn thấy ngay hình dáng quen thuộc đứng sừng sững giữa dòng người. Hắn mặc nguyên bộ vest đen, mái tóc đen hơi rối, dáng vẻ xa cách hàng ngày giờ đây thế chỗ bằng bộ dáng lười nhác, có chút phong trần mệt mỏi. Cô kéo hành lý đến trước mặt hắn, Hoắc Tường Quân dụi điếu thuốc vất vào thùng rác gần đó, giọng nói có chút lúng túng
“Cô về rồi.”
“Vâng.” Cô mỉm cười “Anh đến đón em?”
“Ừ.” Hắn lấy hành lý trên tay cô, giúp cô xách đồ. Mộng Vãn Tình thản nhiên đi bên cạnh hắn, vạt áo trắng dài đung đưa theo từng bước chân. “Anh đến lâu chưa?”
“Vừa mới.”
Hai người ăn ý, trên đường từ sân bay về nhà đều không nói câu nào nữa. Mộng Vãn Tình đặt chân lên ngôi nhà quen thuộc, vậy mà có cảm giác cô đã rời đi lâu lắm rồi vậy.
Bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/3384792/chuong-75.html