"Boss, sắp tới giờ họp rồi ạ."
Tần Khải đứng bên cạnh nhắc nhở. Hoắc Tường Quân bỗng sực tỉnh.
"À ừ."
Tần Khải nheo mắt khó hiểu. Boss nhà mình nay bị làm sao vậy? Cứ đờ ra đó, đến cái bút trên tay cũng bất động theo.
"Đi thôi." Hắn cầm lấy xấp giấy tờ, đứng dậy. Tần Khải lẽo đẽo theo sau hắn.
Hoắc Tường Quân không kìm được giơ tay ra nhìn. Má của Mộng Vãn Tình... mềm thật.
Cái cảm giác sờ bóp nó, rất khó tả, mềm mại, dẻo dẻo, tưng tưng kiểu gì ấy. Trong lòng hắn có cái gì đó nhoi lên, muốn bóp cái ná ấy thêm mấy lần nữa...
Hắn lắc đầu, xua tan đi cái suy nghĩ ấy. Nghĩ cái éo gì vậy!
Nhưng mềm thật...
"Chậc!" Hắn nhíu chặt mày lại, giờ trong đầu hắn toàn là hình ảnh cái gương mặt trắng trẻo cùng cái má mềm mại ấy.
"Boss cấn thận!!!" Tần Khải thất kinh hét lên, kéo hắn lại. Hắn giật mình lùi lại mấy bước. Tần Khải ngờ vực nhìn ông chủ
"Phía trước là cánh cửa đó..."
Nó chỉ là trong suốt thôi, vẫn nhìn thấy mà? Sao boss lại có thể thản nhiên đi thẳng như thế chứ? Tông mặt vô giờ!
May anh kéo lại kịp, bên trong có biết bao nhiêu cổ đông, boss nhà mình đập mặt vào cửa thật thì... đội mấy cái quần cho đủ?
"À, cảm ơn." Hắn ho khụ một cái, đẩy cửa bước vào!
Chết tiệt! Toàn nghĩ đi đâu ấy!
[...]
Mộng Vãn Tình ở biệt thự, chủ yếu toàn chạy đi lung tung bê đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913897/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.