"..." Anh ta im bặt. Phải rồi, anh ta quên mất, kẻ như Hoắc Tường Quân nào để ý đến mạng sống của một người hầu chứ.
"Vậy... giờ làm sao đây?" Anh không thể bỏ mặc cô ấy được.
"Tôi chịu được, mời anh về đi. Và xin giữ kín chuyện này." Cô đuổi người. Vết thương cô cố lắm mới bó lại được, tên lạ mặt này lại tháo ra!
"Chịu???" Anh nhíu mày nhìn cô, anh là đàn ông nhìn còn thấy đau giùm, ở đó một cô gái yếu ớt như này chịu được sao?
"Tôi... nếu cô cho phép, tôi sẽ khâu miệng vết thương lại." Anh ta ngập ngừng, nhìn mảng da đen đen hồng hồng lấp ló dưới vạt váy, nó đã tách thịt cô ấy ra thành hai mảnh sâu rồi.
"Cầu xin cô đó! Nhìn cô như vậy tôi không chịu được!"
Mộng Vãn Tình nhăn nhó mặt mày, hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, đau quá!
Ngực cô đập phập phồng, cơn đau như xé toạc đầu cô, những giọt nước mắt tròn trịa lăn dài trên má. Đau quá, thực sự rất đau, cô không chịu được.
"Cô... xin cố chịu đựng một chút." Anh ta hoảng lên, nếu giờ đưa cô ấy đến bệnh viện cũng không ổn, cô ấy yếu lắm rồi, mất thêm máu e là ảnh hưởng đến tính mạng mất!
"Không có thuốc gây mê đâu, cô cắn răng chịu được không?" Anh ta lôi ra mấy lọ thuốc, kim, chỉ và vài vật dụng nữa.
"Cô chịu nhé? Tôi hứa sẽ làm hết sức có thể."
Anh ta bôi thuốc gây tê lên miệng vết thương, cẩn thận dùng dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913892/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.